Sau khi cúp điện thoại, Triệu Đàm rút sim đạp nát, sau đó dẫn người rời khỏi tòa nhà.
Tối nay làm như vậy đã xác định phán đoán của lão đại. Tiếp theo có thoát khỏi sự đeo bám của đối phương hay không cũng không có ý nghĩa. Ứng đối như thế nào, tự nhiên sẽ có Tô tổng nghĩ cách. Triệu Đàm tự biết vị trí của mình rất rõ ràng.
Việc bọn hắn cần làm là phục tùng, làm tốt vai trò của một thanh đao là được.
…
Trong quán ăn khuya.
“Sao vậy? Bị người ta quấy rối à?”
Nhìn Khương Nga Nguyệt tức giận ném bó hoa hồng xuống bàn, Lương thúc mỉm cười hỏi: “Không phải có lúc ngươi hô hào muốn làm dâu nhà giàu sao?”
Lương thúc rất có hảo cảm với nữ hài kiên cường này.
“Mấy cái thứ đào hoa đó chẳng có ý nghĩa gì.”
Nữ hài buồn bã được vài phút thì khôi phục sự hoạt bát ngày thường: “Nhưng ta không vứt hoa này, bởi vì có thể trang trí quán cho đại thúc ngươi, có được trừ qua tiền mì không?”
“Có thể.”
Lương thúc gật đầu.
Nữ hài cười vui vẻ đến mức hai mắt cong thành hình trăng khuyết: “Đại thúc, món ăn hôm nay có chuyện cũ gì không?”
“Một câu chuyện rất cảm động.”
Nhìn A Nguyệt đang chờ đợi, Lương thúc lắc đầu: “Ngươi muốn nghe thì phải chờ vị khách chân chính kia đến mới được.”
Vị khách mà Lương thúc nói không để Khương Nga Nguyệt chờ quá lâu. Nhưng khác với lần trước tiền hô hậu ủng, lần này Tô Bình Nam đến một mình.
Ngày thường hắn ăn uống chẳng có đầu bếp. Huống chi Tô Bình Nam không có yêu cầu quá cao với ẩm thực. Hắn muốn quá nhiều, ngược lại rất nhiều chuyện trong cuộc sống lại không còn ham muốn.
Mấy ngày nay hắn hay đến quán ăn này ăn khuya. Bất kể Tô Bình Nam có thừa nhận hay không, quán ăn này đã mang đến cho hắn cảm giác bình yên hiếm có.
Gặp gỡ.
Cái tên nghệ thuật, mới mẻ và tao nhã, nhưng thứ Lương thúc đặt trước mặt Tô Bình Nam lại là một bát cơm với ruốc cá.
Ruốc cá hồi xào kết hợp với rễ vàng chua ngọt, rong biển thơm ngon và nước sốt salad ngọt ngào. Không thể không nói tay nghề của Lương thúc quả thật không tệ.
“Bát cơm này đại diện cho một câu chuyện tình yêu à?”
Nam nhân hít hà hương vị, sau đó ngẩng đầu: “Sinh ly tử biệt? Hay là trời xui đất khiến?”
Có vẻ như không có câu chuyện nào xảy ra trong quán ăn có thể khiến nam nhân thay đổi sắc mặt. Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lẽo như trước.
Khương Nga Nguyệt đang phấn khởi lắng nghe câu chuyện không nhịn được thoáng nhìn qua nam nhân cường thế kia. Từ một bên mặt không chút biểu cảm của nam nhân, nàng không nhìn ra bất kỳ tin tức gì.
“Đêm khuya nhàm chán ấy mà.”
Lương thúc mỉm cười: “Coi như nghe chuyện xưa giết thời gian thôi.”
Lão nhân nhìn Tô Bình Nam với vẻ tang thương , nói một câu hai ý nghĩa: “Con người đạt đến một trình độ nhất định chưa chắc cảm thấy sung sướng hơn người bình thường. Cần gì phải bận tâm, chỉ mấy chục năm mà thôi.”
Tô Bình Nam trả lời vẫn kiệt ngạo như cũ. Hoàn cảnh bơi này thoải mái khiến hắn không muốn che giấu hoài bão của mình: “Đã sống có mấy chục năm, vì sao không thể sống theo kiểu mình muốn sống chứ?”
“Ngươi nghĩ thế nào về tình yêu?”
Khương Nga Nguyệt thật sự không nhịn được, bèn hỏi nam nhân thần bí này. Trông hắn không giống nhân vật bình thường. Huống hồ tướng mạo của hắn lại đúng gu của nữ hài.
Nhưng nam nhân này quá lạnh lùng.
Điều này khiến nữ hài không nhịn được mượn cơ hội hỏi vấn đề mà nàng quan tâm nhất. Đây cũng là một đặc điểm của những quán ăn khuya. Tất cả mọi người sẽ nói chuyện với nhau như bạn bè, sau đó đường ai nấy đi, để lại nơi đây một ít chân tình trong lòng.
Tô Bình Nam ngẩn ra. Hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có người đặt ra câu hỏi này.
Nam nhân nhìn thoáng qua nữ hài.
Giọng điệu của nàng rất cẩn thận, nhưng lại mang đến cảm giác thân thiết như thiếu nữ nhà bên, khiến nam nhân có mong muốn trả lời.
Hiện tại, những người ở Cẩm Tú nhìn thấy hắn đều run như cầy sấy, gần như không giây phút nào không điên cuồng vắt hết óc phục vụ hắn. Không biết bao lâu rồi hắn không nói những chuyện như vậy.
Biểu hiện của Lương thúc cũng trở nên nghiêm túc.
Trước kia, hắn cũng được tính là nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng bởi vì nữ nhân, cuộc sống của hắn trở nên hỗn loạn. Cho nên hắn rất tò mò đại nhân vật này sẽ trả lời như thế nào.
“Sẽ chịu trách nhiệm.”
Khác với dự đoán của hai người, Tô Bình Nam trầm ngâm vài phút rồi trả lời: “Mặc dù ta không tính là người tốt lành gì nhưng ta biết chịu trách nhiệm. Đã đi theo ta thì người đó tất nhiên sẽ có một kết cục tốt.”
Phi Cơ đẩy cửa bước vào, không khỏi giật mình bởi cảnh tượng trước mặt.
Vị lão đại như vương giả trong bóng tối của hắn đang giơ cao ly rượu, cười nói với một nữ hài xa lạ, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Lúc này hắn thật sự rất bình tĩnh. Hắn biết mình đến đây câu cá, cho nên chỉ nhìn thoáng qua rồi yên lặng bước đến một góc.
“Ngươi ăn gì? Có cần ta giới thiệu không?”
Phi Cơ vừa vào cửa, Lương thúc đã ngửi thấy mùi giang hồ nồng đậm trên người đối phương Sau đó nhìn thấy chiếc đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay Phi Cơ và chiếc khóa xe tùy ý để trên bàn, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tên hậu sinh này hiển nhiên làm ăn trên giang hồ không tệ. Nếu không sẽ không có khả năng mua mấy thứ đắt đỏ như vậy. Hơn nữa, quán ăn của hắn rất ít khi có dân giang hồ đến vào giờ này.
Dù sao bọn hắn đều là những người sống về đêm, hiếm khi chọn một quán ăn nhỏ trong một con hẻm, chứ không phải là một hộp đêm xa hoa trụy lạc.
“Tùy.”
Phi Cơ bồn chồn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Hắn đang chờ vị khách kế tiếp. Bởi vì hắn biết cái đuôi kia vẫn đi theo hắn.
“Hoành thánh được không?”
Đến quán chính là duyên phận, Lương thúc mỉm cười: “Ăn cơm no là được, không có khó khăn gì không thể vượt qua.”
“Được.”
Phi Cơ gật đầu.