Sau đó, Từ Tử San khoác tay đồng nghiệp giống như bạn trai đẩy cửa bước vào.
Vẫn là gương mặt cũ đi theo Hoàng Văn Chính.
Nam nhân này có thể nói là linh hồn của CIB, quả thực vừa sâu sắc lại vừa táo bạo. Hắn thấy mấy quán ăn khuya thường hay có những cặp tình nhân là khách quen, dù đến cũng không gây hoài nghi, ngược lại còn tốt hơn đến một mình.
Ánh mắt Tô Bình Nam lập tức trở nên sắc bén, Khương Nga Nguyệt bên cạnh cũng nhận thấy sự thay đổi của nam nhân.
Bầu không khí trong quán ăn trở nên im lặng.
…
“Phi Cơ ra ngoài ăn khuya một mình?”
Lam tiên sinh hiển nhiên cũng có quân cờ của mình. Nàng nhận được tin tức nhanh như vậy, có thể thấy được nữ nhân kia không chỉ đi theo lộ tuyến của thượng tầng.
“Đúng vậy.”
Hà bá khom người trả lời.
“Ngươi nói thử xem rốt cuộc Thập Tứ Thủy có ngăn được Hòa Ký hay không?”
Mấy ngày nay, chuyện liên quan đến Lam Quỳnh Anh càng lúc càng nhiều, đồng thời còn lan đến con của nàng. Phương pháp này cũng giống cách mà nàng đã làm lúc trước.
Tạp chí Next Magazine không phối hợp, một số tay săn tin vỉa hè khác đã tình cờ bị cảnh cáo và mua chuộc, điều này khiến nàng muốn kiểm soát nguồn tin hơn.
“Phi Cơ không dễ đối phó đâu.”
Hà Bá trả lời: “Hiện tại, khả năng kêu gọi của Hòa Ký vô cùng mạnh. Hơn nữa Phi Cơ còn có bản lĩnh và tài lực. Ta không quá xem trọng Duy Ni Tử. Mặc dù hắn không tệ nhưng không đủ thông minh.”
“Nếu ta mua chuộc Phi Cơ làm việc cho mình, khả năng lớn bao nhiêu?”
Lam tiên sinh tiếp tục hỏi.
“Không lớn.”
Hà bá suy nghĩ mấy phút rồi đáp: “Tứ thái thái bị ép đến không còn cách nào, điều kiện đưa ra sẽ khiến tiên sinh không thể chấp nhận.”
Sắc mặt nữ nhân trở nên lạnh lẽo.
“Nếu Phi Cơ đột nhiên xảy ra chuyện thì sao?”
…
Luật quy định một người phải mất tích ba tháng mới được coi là chết do tai nạn.
Trong mắt Lam tiên sinh và Lương phu nhân, điều này có nghĩa là cuộc tranh giành quyền kiểm soát Hà gia sẽ kéo dài ba tháng trước khi sự việc được giải quyết. Dù sao Hà tiên sinh sống không thấy người, chết không thấy xác, nhưng về mặt pháp luật thì vẫn tính là còn sống.
Hà gia có thể nói là danh gia vọng tộc.
Thế nào là danh môn?
Đó là bất luận bí mật của ngươi bỉ ổi cỡ nào, ngươi vẫn phải đối mặt. Danh vọng là điều rất quan trọng cho những thời điểm mấu chốt nhất định trong tương lai.
Hà tiên sinh không để lại di chúc. Khi chân tướng được phơi bày, rất nhiều yếu tố ngoài tòa án sẽ đóng vai trò quyết định.
Những mánh khóe ngoài công việc này phải có sự trợ giúp của một kẻ giỏi làm chuyện xấu, đó là một trong những lý do khiến Lam tiên sinh kiêng kỵ Hòa Ký.
Hơn nữa còn có cổ phần của Hoắc tiên sinh.
Lam Quỳnh Anh không chắc đối phương có nghiêng về phía Lương An Kỳ hay không. Nếu chẳng may xuất hiện tình huống này, nữ nhân thật sự không đủ sức xoay chuyển tình thế. Cho nên, nữ nhân quyết định hạ tử thủ với Phi Cơ
…
Khách hàng của quán ăn khuya dần dần đông lên, đủ mọi hạng người, bao gồm cả những nhân viên bảo vệ nghèo khó bất hạnh, những võ sĩ tập luyện đến tận khuya, những người bán hàng dựng sạp ven đường để bán hàng.
Nhưng có một điều khiến Tô Bình Nam cảm thấy hài lòng.
Đó là nụ cười của những người này rất ấm áp. Trong cả quán ăn chỉ có hắn và Phi Cơ không hợp với khung cảnh cho lắm.
“Ta là Khương Nga Nguyệt. Chúng ta có thể chính thức làm quen không?”
Khương Nga Nguyệt đã uống một chút rượu. Hai ly vào bụng, lá gan tự nhiên cũng lớn hơn.
“Được.”
Tô Bình Nam gật đầu, nhưng không nói ra tên của mình.
“Vừa rồi quan điểm về tình yêu của ngươi không tốt, nhưng ngươi rất có trách nhiệm.”
Lá gan của Khương Nga Nguyệt đã lớn hơn, nội dung nói chuyện tất nhiên phong phú.
“Lời thật lòng mà thôi.”
Tô Bình Nam nghiêm túc trả lời.
Đêm khuya, khung cảnh ấm áp, đồ ăn ngon lại có mỹ nữ, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng. Điều này khiến nam nhân rất vui vẻ.
Đồng thời cũng che giấu lệ khí trên người Tô Bình Nam.
…
Tô Bình Nam hoàn toàn thả lỏng nhưng Duy Ni Tử thì lại khác.
Cắm cờ khác phô bày thực lực trước hỗ chiến. Chân ướt chân ráo làm một trận, mấy triệu tiền phí an gia đã đổ ra ngoài. Hiện tại, hắn gần như được ăn cả ngã về không.
Bây giờ đã qua rạng sáng mười hai giờ.
Trong bãi đậu xe của chợ đầu mối lớn nhất Quan Đường, mấy trăm tên lưu manh đứng chen lấn nhau, miệng ngậm thuốc lá lúc sáng lúc tối, rất giống những vì sao trên trời.
“Duy Ni ca.”
Nhìn thấy Duy Ni Tử xuất hiện, đám lưu manh đồng thanh hô lên, đồng loạt mở đường.
Duy Ni Tử gật đầu, cùng với Mã A Tô đi đầu. Sau lưng hắn là một gã lưu manh mập mạp phụ trách phân phát vũ khí, lần lượt đưa khăn trắng cho mọi người với vẻ mặt vô hồn…
Hiển nhiên lần này hắn sẽ không nhẹ tay.
Đám đông một lần nữa khép lại.
Duy Ni Tử ngậm điếu thuốc đi đầu, sau đó quay người nói với toàn bộ đám lưu manh.
“Quan Đường mấy năm qua, Duy Ni Tử ta đối xử với các anh em như thế nào, các ngươi cũng đã nhìn thấy. Ta luôn luôn đặt nghĩa khí lên hàng đầu.”
Người đang làm, trời đang nhìn.
Ra ngoài lăn lộn thì phải có nghĩa khí. Câu nói này luôn bị đám lưu manh tầng lớp thấp coi như đánh rắm. Nhất là băng đảng như Thập Tứ Thủy. Thế nhưng, mặc dù Duy Ni Tử làm việc bá đạo nhưng rất rộng lượng với đàn em, sẵn lòng vì người dưới mà làm hòa.
Cho nên khi hắn nói câu nói này, không một người nào lên tiếng phản bác.
“Du Tiêm Vượng luôn là đất phong vân, đất anh hùng.”
Biểu hiện của Duy Ni Tử trở nên điên cuồng: “Hôm nay, ta sẽ mang các ngươi đánh vào đó. Qua đêm nay, toàn bộ Cảng thành không ai không biết đến tên Duy Ni Tử ta.”
“Lên xe.”
Nương theo tiếng gào thét của Duy Ni Tử, tất cả mọi người bắt đầu trật tự lên xe. Mấy chục chiếc xe nhỏ đồng thời khởi động. Nhất thời, tiếng động cơ vang vọng khắp bãi đậu xe.