Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1405 - Chương 1405. Làm Việc Thôi

Chương 1405. Làm việc thôi
Chương 1405. Làm việc thôi

Cùng một thời gian.

Phố Bát Lan.

Các quán ăn ở đây vẫn đông nghịt người. Không ít người lưu luyến không muốn rời khỏi những quán có bảng hiệu màu đỏ.

“Minh Vương ca, A Uy đã dẫn người đến.”

Cơm niêu ở quán ăn Lý Ký là nổi tiếng nhất. Minh Vương thích nhất hương vị ở đây. Nghe giọng nói của Đao Tử, hắn cố ngốn thêm mấy ngụm lớn mới chịu ngẩng đầu lên.

Một thanh niên da đen, chải kiểu tóc Quách Thiên Vương, miệng ngậm thuốc lá cùng với mấy hán tử cung kính đứng ngay ngoài cửa quán.

“Vào đi, ngươi đừng dọa khách của Lý bá chạy hết chứ.”

Minh Vương trừng mắt với A Uy. Bây giờ, tiền kiếm được càng lúc càng nhiều. Hắn cũng giống Bản thúc, càng lúc càng khiêm tốn.

“Mấy tháng gần đây, ngươi một hơi ăn bốn địa bàn ở An Phong, khẩu vị rất lớn. Lão Đỉnh An Phong đã tìm ta nói chuyện mấy lần nhưng đều bị ta ép xuống.”

“Cảm ơn Minh Vương ca. Địa bàn nhiều, nhân thủ không đủ. Nếu không thì để Đao ca phái thêm mấy người đến.”

Biểu hiện của A Uy rất nghiêm túc. Hắn biết nếu không có cây đại thụ Hòa Ký giúp đỡ, cho dù An Phong có rất nhiều câu lạc bộ cũng chưa chắc có thể thuận lợi đánh chiếm như vậy.

Hiện tại Minh Vương ca đã nói như vậy, hiển nhiên là có ý nhúng tay vào. Cho nên, mặc dù hắn rất đau lòng nhưng biểu hiện vẫn sảng khoái.

“Bốn địa bàn có thể kiếm được mấy đồng chứ?”

Sau khi lấy được phố Bát Lan, Minh Vương càng lúc càng trầm ổn. Bây giờ hắn một ngày thu đấu vàng, cần chi phải để ý mấy cái địa bàn nho nhỏ đó.

Nam nhân khinh thường nói: “Ngươi đánh được là của ngươi, ta sẽ không lấy. Nhưng băng đảng trấn áp An Phong giúp ngươi, ngươi cũng nên giúp băng đảng làm việc.”

“Minh Vương ca cứ dặn dò.”

“Hôm nay, Duy Ni Tử của Thập Tứ Thủy muốn càn quét Tiêm Sa Chủy. Ta muốn ngươi dẫn người đánh Quan Đường, rút cờ của hắn.”

Biểu hiện của Minh Vương trở nên hung ác: “Hiện tại, trên giang hồ không ai không biết giao tình giữa ta và Phi Cơ. Nếu hắn muốn gây chuyện với Phi Cơ, ta nhất định sẽ cắt đứt đường lui của hắn.”

Hào Mã Bang muốn nhập cuộc.

Minh Vương mang đến cho tất cả mọi người trong giang hồ một cảm giác trọng nghĩa khí. Cho nên, hắn nói là làm việc vì giao tình, mặc dù đàn em nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì người già tinh, quỷ già linh.

Lăn lộn đến tận bây giờ làm gì có chuyện Minh Vương vì một giao tình mà cuốn vào cuộc tranh đấu giữa hai băng đảng uy tín lâu năm chứ. Xét cho cùng cũng chỉ vì một từ.

Lợi ích.

Minh Vương cũng muốn vào Hào Giang.

Một con tàu tàu Cẩm Tú Gia Niên Hoa có thể một ngày thu đấu vàng. Lợi nhuận ấy khiến lão giang hồ phải trợn mắt há mồm.

Mà đây chỉ là một chiếc thuyền thôi đấy. Nếu toàn bộ Hào Giang thì sao?

Chưa bao giờ thiếu can đảm, hắn quyết định đặt cược.

Đây là mục đích thứ nhất của hắn. Hơn nữa, quan hệ hợp tác giữa hắn và Phi Cơ không tệ. Minh Vương đánh giá Phi Cơ rất cao, tin tưởng con thuyền lớn đằng sau Phi Cơ.

Lên thuyền, bám vào đại nhân vật chân chính.

Giao lộ đường Đông Thành Tiêm Sa Chủy.

Nhìn tòa nhà đèn đuốc sáng trưng và một đám lưu manh đứng chen chúc, Duy Ni Tử quan sát một hồi, sắc mặt phức tạp, sau đó bấm số điện thoại mà hắn ỷ vào nhất.

Điện thoại của Hà bá.

“Người của đối phương đã có chuẩn bị. Rất nhiều người. Lam tiên sinh sẽ ủng hộ ta đến cùng chứ?”

“Cứ làm thoải mái.”

Giọng nói của Hà bá trở nên lạnh lẽo: “Nhớ kỹ, giúp Lam tiên sinh làm việc, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình. Những chuyện khác không cần ngươi lo lắng.”

“Còn nữa, ngươi đừng tùy tiện gọi đến số điện thoại này. Đừng để ta nói lại lần nữa.”

Điện thoại cúp máy.

“Cách làm của Hòa Ký rất thông minh, chỉ để một mình Mark trông coi. Cho dù chuyện hôm nay có lớn cũng không liên quan đến Phi Cơ. Những băng nhóm khác của Thập Tứ Thủy cũng không muốn tham dự vào. Hiện tại, đám dân giang hồ càng lúc càng thông minh, biết khống chế chuyện lớn nhỏ.”

Tin tức của Hà bá còn linh thông hơn Duy Ni Tử nghĩ. Lúc này, lão nhân đang giúp Lam tiên sinh chăm sóc cây Quân Tử Lan mà đối phương thích nhất, nào còn giọng điệu lạnh lùng như trong điện thoại.

“Ta đã hẹn Grant phu nhân đi nhà thờ nghe giảng đạo. Ta ra giá bốn mươi sáu triệu mua lại căn biệt thự của bọn hắn. Số tiền này sẽ giúp ta bớt đi rất nhiều phiền phức. Chỉ là tháng Bảy sắp đến, thời gian đám người nước ngoài rời đi không còn xa, đúng là không phải chuyện tốt.”

Lam tiên sinh chỉ vào một nhánh nhô ra trên cây Quân Tử Lan, đưa cho Hà bá một cái kéo: “Sửa lại chỗ này, làm cho đẹp mắt một chút.”

“Lam tiên sinh, ngươi nên học hỏi Hoắc tiên sinh một chút.”

Hà bá nghe lời cắt bỏ đoạn cành lá đó đi: “Bây giờ nội địa đang có rất nhiều việc cần phải làm. Đầu tư thêm nhiều chỗ không có gì xấu.”

“Qua cửa ải này, ta sẽ làm.”

Bên trong căn phòng im lặng lại, chỉ có âm thanh kéo cắt không ngừng.

Không biết qua bao lâu, Lam tiên sinh lên tiếng.

“Đã tìm được người làm việc chưa?”

“A Bảo của Tân Ký, đao thủ đỉnh cấp. Thông qua trung gian, giá tiền bị đẩy lên rất cao, sẽ không tra ra chúng ta.”

Hà bá trả lời.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết trên bầu trời giống như chiếc móc câu, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống cảng Victoria xinh đẹp, nhưng cảnh đêm tuyệt đẹp này không thể ngăn cản bất kỳ tội ác nào.

“Làm việc thôi.”

Duy Ni Tử bình tĩnh lại, quay người ra lệnh cho Thi mập: “Bảo mấy anh em của ngươi trực tiếp lái xe xông vào. Ta không tin bọn hắn không sợ chết.”

Thi mập gật đầu lia lịa.

“Bọn hắn loạn, chúng ta sẽ thắng.”

Duy Ni Tử nhe răng cười: “Đám người Mark sẽ không đánh thắng ta đâu.”

“Làm việc đi.”

Duy Ni Tử phất tay, ba chiếc xe nhỏ lập tức đuổi theo, ngang nhiên vọt đến tòa nhà Kim Thông.

Khác với lần phô bày thực lực trước, lần này Thập Tứ Thủy bật hết hỏa lực. Duy Ni Tử không biết rằng hắn đã trở thành kẻ đầu tiên xốc lên tấm màn tranh đấu mười sáu năm chưa từng xốc lên của bốn băng đảng lớn nhất Cảng thành.

Chiếc minibus gầm rú chạy qua.

Hết chương 1405.
Bình Luận (0)
Comment