“Con mẹ nó.”
“Tản ra, tản ra.”
Tiếng ầm ầm kèm theo các loại tiếng rít. Trận chiến chính thức bắt đầu. Đường phố Cảng thành vốn đã chật hẹp.
Cho dù là trung tâm tài chính như Tiêm Sa Chủy, chiếc minibus đã chiếm gần 70% con đường.
Khi chiếc minibus với tốc độ gần 100km/h tông vào, hàng chục người phía Mark không kịp tránh đã bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống.
Nói cách khác, hai bên còn chưa đánh giáp lá ca, không ít hán tử phe Mark đã ngã xuống, miệng còn dính máu, khiến không ít người tham gia sợ hãi.
A Văn là một trong số đó.
Ba hắn cũng là một tên lưu manh, mẹ làm gái. Sinh ra trong một gia đình như vậy, hắn nằm mơ cũng muốn xuất đầu thượng vị trong giang hồ.
Có tài xế đưa đón, tán gái, dẫn đàn em ra ngoài, oai phong lẫm liệt, thích đi đâu thì đi, khó chịu với ai thì cho đàn em dạy dỗ. Cho nên, hắn đã nghỉ học từ sớm, gia nhập Hòa Ký cực kỳ uy phong trong mắt hắn.
Mấy năm qua, tiền không kiếm được bao nhiêu. Cho dù có làm việc thì cũng là mấy việc cỏn con. A Văn thật sự không hài lòng đối với tình huống đó.
Hắn không chỉ một lần than thở với người anh em tốt của mình là Trường Thủ Lâm rằng mình đã sinh nhầm thời đại, không có cơ hội thượng vị. Người anh em tốt của hắn là Trường Thủ Lâm rất tán thành điều này.
Bây giờ cơ hội đã đến, A Văn mới biết mình sai đến cỡ nào.
Không phải ai cũng ăn được chén cơm giang hồ này.
Người anh em tốt của hắn Trường Thủ Lâm bị chiếc minibus tông trúng, cả người bay gần năm mét, máu tươi từ trán phun ra như suối.
Chưa hết, A Văn thậm chí còn nhìn thấy bạn của mình bị đụng gãy hai chân, xương trắng lòi ra.
Vận khí của hắn không tệ, bị chiếc xe sượt qua bên người. May mắn không bị thương nhưng cũng khiến hắn ớn lạnh, tay cầm dao không ngừng run rẩy.
“Chém vỡ kính đi, sau đó xông lên giết chết đám khốn kiếp đó.”
Tiếng gào thét của những người đồng hành bên cạnh và tiếng đồ sắt đập vào xe một cách điên cuồng khiến A Văn cảm thấy mình giống như đang ở địa ngục.
Trong lúc hắn đang hoảng hốt, cửa xe mở ra.
Một nam nhân có hình xăm rồng đỏ tươi trên cánh tay trái nhảy ra, chém một nhát vào cổ hắn.
Cuộc chém giết chính thức bắt đầu.
…
Ngươi sẽ không cảm thấy quá đau khi ngươi đang quá căng thẳng.
A Văn cảm thấy khí lực đang biến mất. Thậm chí hắn còn cảm thấy kỳ quái vì sao đám người đó không để ý đến hắn mà lại nhắm thẳng bạn của hắn như vậy.
Mắt tối sầm lại, hắn ngã xuống đất.
Người chém ngã A Văn là Thiết Xà, ngựa đầu đàn của Duy Ni Tử.
Thiết Xà một đao thủ, không thèm để ý đến động tác của đối phương. Hắn biết tên hậu sinh kia chết chắc. Hắn hét lớn một tiếng, lao thẳng về phía đám người.
Không ít lưu manh của Hòa Ký gào thét vọt lên, bắt đầu đấu với hắn.
Máu văng khắp nơi.
Những vụ giết người trên đường phố thực sự xấu xí và tàn nhẫn. Gần như chỉ trong vòng mấy chục giây, bóng người đã tách ra.
Hai tên lưu manh của Hòa Ký lảo đảo ngã xuống đất.
“A a!”
Thiết Xà điên cuồng rống lên, phát tiết sự ngang ngược và nỗi sợ hãi trong lòng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, đao của hai bên đều thấy máu muốn mạng. Nếu không phải hắn đủ dũng mãnh, kẻ ngã xuống nhất định là hắn.
Càng lúc càng có nhiều lưu manh của Thập Tứ Thủy tập trung lại, điên cuồng đánh thẳng vào trận địa của Hòa Ký. Nhất thời, Hòa Ký bị đánh từng bước lui lại.
Cuộc chém giết vẫn tiếp tục.
Nhìn trận chiến hỗn loạn đằng trước, Duy Ni Tử lộ vẻ hài lòng.
Giống như hắn đã dự đoán, mấy chiếc xe buýt đã phát huy tác dụng cực lớn. Bây giờ Hòa Ký đã tiêu rồi. Đám người được sắp xếp trật tự ban đầu đã bị chia thành mấy khối.
Nhưng sức chiến đấu của đối phương xác thực khiến cho hắn chấn kinh. Bị tấn công như vậy nhưng đối phương không hề sợ hãi, vẫn không sợ chết phản kích như cũ.
Nên biết rằng trong số mấy trăm ngàn lưu manh của Thập Tứ Thủy, hắn nổi danh giỏi đánh, dám liều. Đối phương chẳng qua chỉ là đàn em của một lão hổ Hòa Ký mà thôi.
Hòa Ký xuất đả tử.
Câu nói này quả nhiên danh bất hư truyền.
“Đưa đao cho ta.”
Duy Ni Tử cởi áo, để lộ phần thân trên đầy sẹo và hình xăm.
“Lão đại.”
Thi béo ở bên cạnh đưa một thanh trường kiếm cực dài được bọc trong vải xanh cho lão đại của mình, trong mắt chỉ toàn là sự sùng bái.
Duy Ni Tử, một đứa con lai leo lên vị trí này thật sự không dễ dàng. Hắn dựa vào cái gì mà thu lấy Quan Đường, còn khiến cho không ai dám tiến vào?
Dựa vào thanh đao này.
Duy Ni Tử là người duy nhất được tất cả các băng nhóm của Thập Tứ Thủy công nhận là song hoa hồng côn kim bài sau Đại Vinh Phát.
Kim bài, song hoa.
Ngay cả Thủy Mẫn Đô nổi tiếng giỏi đánh của Đông Nam Á cũng không có danh hiệu vinh quang này. Cổ tay Duy Ni Tử rung lên, tấm vải xanh rơi xuống.
Dưới ánh đèn đường, chiều dài phóng đại của thanh trường đao như chấn nhiếp hồn phách con người.
“Chém bọn hắn.”
Nam nhân gầm thét, mang theo mấy trăm tên lưu manh còn lại phát động cuộc tấn công cuối cùng.
…
“Một ly cuối cùng.”
Lương thúc đặt ly rượu đế mà mình ủ trước mặt Tô Bình Nam: “Gần đây ban đêm Cảng thành không được yên ổn. Quần áo của ngươi quá đắt, nhất định phải cẩn thận.”
Hôm nay, Tô Bình Nam đeo một chiếc HUBLOT phiên bản giới hạn, rất hiếm thấy. Lương thúc nhìn thoáng qua đã nhận ra đây rõ ràng không phải là thứ mà một ông chủ nhà hàng nhỏ có thể sở hữu.
“Uống xong với mấy người bạn thú vị, ta sẽ rời đi.”
Tô Bình Nam gật đầu.
Trước ánh mắt của Lương thúc, nam nhân bưng ly, chậm rãi bước đến bàn của Từ Tử San, mỉm cười lên tiếng.
“Hai vị, uống một ly chứ?”
Từ Tử San không khỏi ngẩn ra, tiền bối của nữ hài có tên hiệu Hoa Cẩu cũng không khỏi chấn kinh.
“Người yêu sẽ không có biểu hiện lạnh nhạt như vậy.”
Tô Bình Nam ngồi xuống nâng ly: “Ta quan sát các ngươi một buổi tối. Cử chỉ của các ngươi nhìn qua thì thân mật, thật ra không có đụng chạm gì. Biểu hiện này có phải kém cỏi quá không?”