A Bảo nổi tiếng vịnh Thâm Thủy dựa vào vụ án cách đây tám năm. Bốn tên đao thủ đối mặt với Diệu Văn ca đang có ý định khai thác Cửu Long thành.
Lúc đó, bên cạnh Diệu Văn ca có khoảng hai chục người bao vây, kết quả không ai đánh lại Diệu Văn.
Bây giờ, A Bảo có một hộp đêm do mình quản lý, nhà ở xe cộ đầy đủ. Đồng hồ cũng là loại Vacheron Constantin. Cho nên, muốn hắn ra tay rất khó.
Vụ làm ăn gần đây nhất là giúp đỡ Hạng Thất ca xử lý một vụ tranh chấp làm ăn vào một năm trước. Hiện tại, Hạng Thất ca tẩy trắng còn không kịp, làm sao có thể giết người?
Cho nên, A Bảo nắm rõ chừng mực.
Trong khi đối phương vẫn đang loay hoay trong xe, hắn đã đâm bốn nhát, mất mười ba giây.
Gân tay gân chân của đối phương đều bị cắt đứt toàn bộ.
Quan trọng nhất là sau khi đối phương được đưa đến bệnh viện, các mô cơ xung quanh về cơ bản không bị tổn thương. Sau khi thành công nối lại, nó không ảnh hưởng đến hành động.
Sức khỏe thì vẫn ổn nhưng trong lòng lại sợ hãi.
Thất ca tất nhiên lấy được thứ mà hắn muốn. Lão đại hài lòng, sẵn sàng đưa ra mức giá cao một triệu mua lại quyền quản lý hai địa bàn.
….
Thời gian quay lại nửa tiếng trước.
Trong căn gác tối tăm, chiếc đèn bàn mờ ảo tỏa ra một màu ấm áp, những chiếc đĩa nhạc cũ phát những bản nhạc Blues ít người thích, bầu không khí u uất và buồn tẻ.
A Bảo vừa phì phèo điếu thuốc vừa cẩn thận vuốt lại mái tóc ngắn của mình, chải chuốt tỉ mỉ thành kiểu tóc vuốt ngược rất thịnh hành mấy năm trước.
Sau đó hắn lấy bấm móng tay đã chuẩn bị sẵn, cắt tất cả các móng tay thật ngắn và sạch sẽ.
Sau đó hắn đứng dậy. Hắn mặc một bộ vest đen trông như mới, đi một đôi giày da sáng bóng, cuối cùng nhét con dao găm vào đế giày.
“Lại đi giết người à?”
Nữ nhân Lâm Vi Ninh hẹn hò với hắn tám năm cứ lẳng lặng nhìn nam nhân, cho đến khi hắn đút một xấp tiền mặt lớn vào túi, hoàn thành công việc chuẩn bị thiêng liêng đối với một nam nhân, nàng mới lên tiếng.
Mang theo tiền mặt có nghĩa là nam nhân đã quyết định thời điểm này rất nguy hiểm, đề phòng trường hợp hắn cần phải bỏ trốn.
“Vì sao chứ? Bây giờ chúng ta đang sống rất tốt, tại sao nhất định phải như vậy?”
Gương mặt thanh tú của nữ hài không che giấu được sự lo lắng.
“Ta muốn sống cho chính mình.”
Sau khi hút vài hơi thuốc, A Bảo trả lời: “Mười mấy năm qua, ta vẫn luôn cống hiến cho giang hồ. Làm xong chuyện này, ta sẽ dành thời gian cho ngươi.” Nam nhân ngẩng đầu: “Rời khỏi nơi này đến châu Úc, chúng ta sẽ trồng hoa, ngắm bình minh và hoàng hôn.”
Rời khỏi giang hồ.
Nữ nhân hiểu ý của hắn.
Nàng hy vọng ngày đó đã tám năm. Lâm Vi Ninh lập tức nở một nụ cười khiến người ta phải ngẩn ngơ.
“Nếu đã quyết định rời đi, vì sao ngươi còn tiếp tục làm?”
Nữ hài không hiểu.
“Đồ mà Hạng Thất ca đưa nhất định phải trả, nợ các anh em cũng phải trả. Chúng ta không thể lấy đi nhiều, nhưng ta muốn ngươi nửa đời còn lại cơm áo không lo.”
A Bảo giải đáp nghi hoặc của nữ nhân.
Ngươi không thể lấy đồ của băng đảng, cũng phải để lại đủ vốn cho ba anh em vào sinh ra tử sinh sống. Đây cũng là lý do vì sao hắn lại nhận vụ làm ăn này. Đối phương đã ra giá ba mươi triệu.
Ba mươi triệu, đủ rồi.
“Ta không hiểu, nhưng ngươi phải cẩn thận.”
Lâm Vi Ninh ôm chặt nam nhân mình yêu, sức lực rất lớn, dường như muốn hai người hoàn toàn hoà vào nhau.
“Chờ ta trở về.”
Nam nhân hít hà hương thơm trên người nữ nhân rồi đứng dậy rời đi.
…
Khi bước vào quán ăn khuya, A Bảo lập tức tìm được mục tiêu của mình.
Phi Cơ.
Tên của mục tiêu đêm nay, hắn đã sớm thuộc làu.
Đầu lĩnh trẻ tuổi nhất Hòa Ký, Hổ Loan Tử một trong những ác nhân tiếng tăm lừng lẫy hiện tại.
Nói thật, nếu không phải thù lao cao ngất thì A Bảo cũng không muốn làm chuyện này. Bởi vì hắn cũng là người cũ của Tân Ký, hơn ai hết hắn hiểu rõ sự trả thù của băng đảng khủng khiếp cỡ nào.
A Bảo nhìn ra được Phi Cơ rất khó đối phó.
Mặc dù đối phương chỉ có một mình nhưng không hề phạm bất cứ một sai lầm nào.
Đầu tiên, Phi Cơ không quay lưng về phía cửa, mà lựa chọn một chỗ hẻo lánh có thể bảo vệ phần lưng để ăn khuya.
Tiếp theo, khóe mắt Phi Cơ vẫn luôn quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Từ hai điểm này, A Bảo khẳng định người này có thể thượng vị tuyệt đối không phải chỉ có hư danh.
Nhưng A Bảo rất có kiên nhẫn.
Nam nhân gọi bát cơm bào ngư yêu thích, lặng lẽ chờ đợi cơ hội tốt nhất.
Cơ hội hiếm có.
Mãi cho đến khi Phi Cơ trò chuyện với ông chủ, A Bảo mới tìm được cơ hội.
Nam nhân chậm rãi đến gần Phi Cơ. Khi khoảng cách giữa hai bên không đầy nửa mét, A Bảo trắng trợn ra tay.
Biểu tình quái dị của Lương thúc đã cứu mạng Phi Cơ.
Bởi vì mục đích là giết người, cho nên A Bảo ra tay rất ác. Chơi dao nhiều năm như vậy, hắn rất tự tin với cấu tạo cơ thể lẫn cách thức ra tay của mình.
Tài cao gan lớn, vị trí A Bảo chọn không phải phần lưng có diện tích lớn nhất, dễ đâm trúng nhất, mà là vị trí trái tim giữa xương sườn số năm và số sáu bên trái cơ thể.
Khoảnh khắc con dao Nepal đâm vào da thịt, Phi Cơ đột nhiên bùng nổ!
Nam nhân bất chấp phía trước có chướng ngại vật gì, dứt khoát lộn nhào bay qua bàn, đồng thời cầm một chai bia ở bàn bên cạnh lên, hung hăng đánh trả.
Choang!
Chai bia vỡ toang trên trán A Bảo, nhưng đồng thời con dao của A Bảo cũng vung lên, xoẹt qua ngực Phi Cơ, máu bắn tung tóe.
"Ngươi là ai mà dám động vào ta!"
Nét mặt Phi Cơ hung ác, miệng rống to nhưng tay không ngừng động tác. Tay phải xách ghế gỗ giáng mạnh lên người đối phương.
Trận đánh nhau này khiến tất cả thực khách như kiến bò chảo nóng, tiếng hét vang lên khắp nơi, không ít người chạy bán sống bán chết!
Nhất thời cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.