Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1410 - Chương 1410. A Bảo

Chương 1410. A Bảo
Chương 1410. A Bảo

A Uy xách đao, dậm chân, đâm thẳng xuống.

Hắn có rất nhiều kinh nghiệm đánh nhau đường phố. Thời đại điên cuồng này khác mai sau, chỉ cần là lưu manh có thể thượng vị thời nay, có bại não cũng phải đánh thêm.

Địa vị của bọn hắn đều nhờ đánh ra mà có. A Uy có thể ra mặt, tất nhiên đủ hung ác còn đánh nhiều hơn cả người bình thường.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây của hắn, đối thủ mà hắn vung đao chỉ có hai lựa chọn. Một, lui bước. Hai, đón đỡ. Bây giờ A Uy nhìn rất rõ Câu Cửu đã không còn bao nhiêu sức. Sau lưng hắn là bức tường, như vậy hắn chỉ có thể đón đỡ.

Nói cách khác, Câu Cửu đã không thể lui.

Thậm chí A Uy còn nghĩ đến những gì phát sinh sau khi đối phương đón đỡ. Tuy nhiên, hành động kế tiếp của Câu Cửu khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

Hắn hoàn toàn không có ý định né tránh, chỉ nghiêng đầu sang một bên, mặc cho thanh đao chém xuống vai mình.

Máu bắn tung tóe, đồng thời thanh đao của hắn đâm thẳng vào bụng dưới A Uy. Câu Cửu dùng sức vặn. Giữa tiếng gào thê thảm của A Uy, hai người lập tức tách ra.

“Phế vật! Chém người cũng không được, làm sao dẫn người làm đại ca?”

Mắt Câu Cửu đỏ ngầu dựa vào vách tường chống đỡ cơ thể. Động mạch chủ của hắn đã bị chém đứt, máu trên cổ phun ra như suối.

Sinh mệnh của hắn đang đếm ngược.

“Mẹ kiếp, mạng của ta đổi lấy mạng của ngươi.”

Câu Cửu nhếch miệng nở nụ cười sau cùng, sau đó mất đi ý thức, ngã rầm xuống đất.

Sắc mặt A Uy trắng bệch, ôm chặt lấy phần bụng dưới không nói nên lời.

Hắn không ngờ tên điên dưới trướng Duy Ni Tử lại dùng mạng đối mạng với mình. Hơn nữa một đao kia rất có thể đã làm tổn thương đến gan của hắn.

Hắn có thể cảm nhận được cơn ớn lạnh khắp người. Cơn đau thậm chí khiến hắn mất đi năng lực hành động.

“Nhổ cờ, tất cả địa điểm khác sẽ được nhân đôi.”

A Uy dặn dò một câu cuối cùng, sau đó không nhịn được ngất xỉu.

Mười phút sau, Quan Đường bốc cháy.

Tiếng còi đinh tai nhức óc vang vọng bầu trời đêm tĩnh mịch.

Chín người bị thương nặng và bảy người chết tại hiện trường.

Trong đó bao gồm Mark dự định chiến một trận thượng vị cùng với một số đàn em đắc lực của hắn. Có thể nói trận chiến ở đường Đông Thành và giao lộ Tiêm Đông đã bị Duy Ni Tử đánh cho tàn phế. Đây là tin tức mà Phi Cơ nhận được.

Cúp điện thoại, sắc mặt nam nhân trở nên âm trầm.

Thật ra Phi Cơ cảm thấy bất ngờ với kết quả này. Hắn biết Duy Ni Tử giỏi đánh đấm, nhưng không ngờ Duy Ni Tử lại mạnh đến vậy. Phi Cơ cho rằng với nội tình ở Tiêm Đông, kiểu gì cũng trấn thủ được. Không ngờ lại thua triệt để như thế.

Xét từ góc độ của hắn, Phi Cơ cảm thấy gần đây hắn có chút xui xẻo. Đầu tiên, hắn khiến cho lão đại rơi vào tầm mắt của một số người. Thêm nữa, trận chiến giữ vững đường Đông thành bị đối phương đánh bại.

Phải làm gì để vãn hồi ấn tượng của lão đại là suy nghĩ quan trọng nhất trong đầu Phi Cơ lúc này.

“Từ từ thưởng thức, hy vọng là hương vị trong ký ức của ngươi.”

Lương thúc đặt một đĩa cần tây và hạt điều trước mặt Phi Cơ, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Khung cảnh trong quán ăn khuya thật ấm áp và yên bình.

Mặc dù lão đại đã rời đi, Phi Cơ vẫn ngồi lại một lát.

Hắn cảm thấy hoàn cảnh này rất có lợi cho suy nghĩ của hắn.

“Vì sao ngươi lại thích ăn món này?”

Lương thúc mỉm cười nói: “Ta thích kể chuyện, cũng thích nghe kể chuyện. Nếu không ngại, ngươi cứ chia sẻ với ta. Có lẽ ta sẽ đổi tên trên thực đơn.”

Phi Cơ lắc đầu tỏ ý từ chối.

Đây là bí mật mà hắn sẽ không bao giờ nói ra.

Hắn thích món ăn này vì đó là câu nói đầu tiên của cô gái đã cứu hắn vào đêm mưa ở Thiên Nam.

“Nếm thử đi, rất thanh đạm, hương vị không tệ.”

Tô Định Bắc kiêu ngạo không kém gì anh trai của mình cũng không ngờ chỉ một câu thuận miệng của nàng lại khiến Phi Cơ thích một món ăn.

“Vậy thì thôi.”

Lương thúc nhún vai: “Không hề gì, ngươi có thể thường xuyên đến đây. Ta nhìn ra được có vẻ ngươi thích không khí ở đây.”

“Được.”

Phi Cơ gật đầu, đang định lên tiếng nói chuyện thì thấy sắc mặt Lương thúc thay đổi. Trong lúc hắn đang thắc mắc tại sao đối phương lại có phản ứng như vậy, hắn nghe đối phương phát ra một tiếng rống to.

“Cẩn thận đằng sau.”

Trong văn hóa băng đảng Cảng thành có một nghề rất đặc biệt.

Đao thủ.

Đao thủ là gì?

Bạo lực giúp giải quyết các vấn đề cộng đồng, nhưng không thu hút sự chú ý của cảnh sát.

Những người như vậy thường chỉ dùng dao để giết người, hơn nữa còn là hảo thủ chơi dao.

A Bảo chính là một trong số đó.

Hôm nay, người mà hắn muốn giết chính là đầu lĩnh không ai không biết của Hòa Ký, Phi Cơ.

Thật ra ngưỡng cửa trở thành đao thủ rất thấp.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần có đủ dũng cảm và không sợ chết là có thể làm được, nhưng làm tốt lại rất khó. Thậm chí A Bảo thấy rất nhiều người không xứng làm đao thủ.

Một đao thủ mà không biết chơi đao thì còn được gọi là đao thủ sao?

Đao thủ không chỉ giết người, thậm chí rất ít khi giết người. Trước đây hắn có một vãn bối cảm thấy mình có thể dùng đao, kết quả là thất thủ khi trợ giúp một đại gia hù dọa người khác.

Thật ra vị đại gia kia chỉ muốn dọa đối phương một chút, nhưng tên đó lại không hiểu ý. Đáng lý một đao đó thấy máu là được, nhưng mục tiêu lại bị hắn đâm thủng ngực.

Mục tiêu mất mạng ngoài ý muốn.

Coi như vị đại gia kia không may, bị phán án thuê người giết người. Kẻ ra tay cũng phải ngồi tù hết hai mươi tám năm.

Đáng đời.

Đây là đánh giá của A Bảo về chuyện này.

Hết chương 1410.
Bình Luận (0)
Comment