Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1409 - Chương 1409. Giới Hạn Chống Đỡ

Chương 1409. Giới hạn chống đỡ
Chương 1409. Giới hạn chống đỡ

Chiếc xe tải màu trắng của A Uy gần như đụng nát cánh cửa thủy tinh của quán bar, xông thẳng vào đại sảnh.

Đám đàn em của Duy Ni Tử vẫn còn ở lại canh giữ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã được đẩy ra. A Uy là người đầu tiên nhảy ra ngoài, thanh đao trong tay không chút do dự chém vào đối phương.

“Hòa Ký cắm cờ, ai không liên quan thì cút.”

Nam nhân hét to. Từ cánh cửa vỡ vụn, mười mấy hán tử điên cuồng xông vào.

Lại một trận chém giết bắt đầu.

Tiếng động lớn ở đại sảnh đã kinh động đến đàn em của Duy Ni Tử đang nghỉ ngơi trên lầu hai. Tức thì mười hán tử cầm đao không chút do dự tiến lên đón.

Âm thanh đồ sắt va chạm và và tiếng la hét lập tức vang vọng khắp quán bar.

“Câu Cửu, đi ra đây cho ta.”

A Uy trở đao chém mấy tên lưu manh từ trong lao ra, sau đó gầm thét về phía lầu hai. Hắn biết Duy Ni Tử không có ở đây, ở lại trấn thủ chỗ này chỉ có thể là người mà hắn tin tưởng nhất.

Câu Cửu.

“A Uy, ngươi đang tìm chết đấy.”

Câu Cửu sắc mặt khó coi xuất hiện ở lầu hai, nhìn thế cục nghiêng về một bên, mắt trừng như muốn nứt ra. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, đa số anh em của hắn đã nằm trong vũng máu.

“Lão đại của ta đi cắm cờ ở Du Tiêm Vượng, Hào Mã Bang ngươi lại đánh lén địa bàn của ta, ngươi có biết đạo nghĩa hay không?”

“Đạo nghĩa đáng giá mấy đồng tiền?”

A Uy nhìn đám đàn em của mình ỷ vào người đông thế mạnh, gần như chém bay tất cả những người chống cự, trong lòng đã bình tĩnh hơn: “Duy Ni Tử có thể cắm cờ ở Tiêm Sa Chủy, vì sao ta không thể càn quét địa bàn của hắn?”

“Đấu solo, ngươi thắng ta thì ta dẫn người lập tức rời đi, địa bàn này thuộc về ngươi. Nếu ngươi thua, ngươi có dám chờ thêm một tiếng, đánh cược không?”

Câu Cửu biết rất rõ thực lực của A Uy. Bây giờ lão đại còn chưa trở về, dựa vào mấy người bọn hắn nhất định không đánh lại đám người Hào Mã Bang. Đây chính là cơ hội duy nhất.

Lão đại để hắn ở lại canh giữ, đối mặt với tình cảnh hiện tại, Câu Cửu chỉ có hai lựa chọn.

Một là chèo chống được đến lúc lão đại trở về, hai là sẽ chết ở đây.

“Mẹ kiếp, ra ngoài lăn lộn ta thích nhất là nhiều người đánh ít người, đầu óc của ngươi không phải bị nhúng nước chứ?”

Trường đao của A Uy chỉ lên lầu hai: “Bắt hắn cho ta.”

Hắn vừa dứt lời, mười hán tử lập tức xông lên lầu hai. Âm thanh gào thét lại vang lên lần nữa.

Câu Cửu hừ một tiếng biểu đạt sự khinh thường A Uy, sắc mặt ngưng trọng: “Lão đại nhất định sẽ quay về, cố gắng chống đỡ qua trận này.”

“Được.”

Đám hán tử còn lại lạnh lùng đáp, tay cầm chặt thanh đao.

“Hòa Ký đã ra tay. Đám cảnh sát đang xem trò vui đã dẫn người đến.”

Rebecca nhìn đèn báo hiệu đang gào thét: “Ta muốn xem Lam tiên sinh ngã xuống có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu người. Lần này người chết ít nhất cũng hai con số. Tin tức lá cải ngày mai sẽ hot đây.”

“Duy Ni Tử nhất định sẽ khiến lão đại hứng thú.”

Tư duy của Đỗ Cửu dĩ nhiên không cùng một tần sóng với Rebecca: “Gần đây, hắn đánh nổ hai bao cát rồi đấy.”

Đỗ Cửu đã đoán đúng.

Sau khi rời khỏi quán ăn khuya trở về khách sạn, Tô Bình Nam đã nhận được tin tức hoàn chỉnh.

“Mark chết rồi?”

Nam nhân kinh ngạc chưa đến một giây đã lắc đầu tiếc nuối.

Nam nhân không hề phản đối việc muốn xuất đầu. Hắn vốn định nâng đỡ tên này. Kết quả, khi cắm cờ tên này lại bị người ta chém chết, lại còn là một đao hai mạng.

Đường giang hồ chưa bao giờ dễ đi.

“Mang cho ta tất cả tài liệu liên quan đến Duy Ni Tử.”

Tô Bình Nam nheo mắt nói, nhìn không ra vui buồn.

Bốn mươi hai phút.

Đó đã là giới hạn mà Câu Cửu có thể chống đỡ.

Hiện tại, tất cả lưu manh đều đã ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ còn lại một mình Cẩu Cửu toàn thân đầy máu loạng choạng đứng dựa vào tường.

Phụt!

Câu Cửu phun ra một ngụm máu, nhếch miệng cười đau thương: “Hoa Tử Uy, ta không phục. Nào, một đấu một, đánh chết ta thì ngươi tùy ý cắm cờ ở Quan Đường này.”

Sắc mặt A Uy không chút biểu cảm.

Hắn không nghĩ ngờ mười mấy hán tử mà Duy Ni Tử để lại nơi này lại dũng mãnh như vậy. Nếu bây giờ hắn không có can đảm đồng ý, về sau chỉ sợ hắn không chỉ huy được đám đàn em bên dưới.

Làm lưu manh, thanh danh rất quan trọng. Nếu đồn thổi hắn không dám đấu solo với một quân sư, rất nhiều người chưa chắc sẽ phục.

“Ngươi còn muốn kéo dài thời gian?”

A Uy đã quyết định, bảo người của mình ném cho đối phương một thanh khảm đao: “Nể tình ngươi can đảm, ta cho ngươi cơ hội này.”

“Để xem mạng của hai chúng ta ai cứng được đến cùng.”

Câu Cửu xoay người nhặt thanh đao lên, ngoắc ngón tay với A Uy: “Khốn kiếp, đến đi!”

….

“Hồng côn của băng đảng Cảng thành trong những năm vừa qua mới đúng nghĩa dân giang hồ.”

Tô Bình Nam chắp tay sau lưng đứng trên tầng cao nhất của khách sạn Peninsula: “Bọn hắn cực kỳ tin tưởng những thứ cổ hủ như nghĩa khí, quy củ. Hơn nữa, bọn hắn không phải vì cầu tài mà không từ thủ đoạn.”

“Đáng tiếc, thế giới đã thay đổi.”

Nam nhân đốt một điếu xì gà: “Mấy thứ này chú định sẽ bị tư bản nuốt chửng. Sau khi bọn hắn chết, những người trẻ tuổi bên dưới thượng vị cũng chỉ biết nói đến lợi ích mà thôi.”

Đây chính là đánh giá của Tô Bình Nam sau cuộc hỗn chiến của các băng đảng lớn ở Cảng thành.

“Khốn kiếp!”

A Uy hoàn toàn bị chọc giận, ánh mắt như chó sói nhìn chằm chằm Câu Cửu: “Hôm nay ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”

Câu Cửu đã bị thương không nhẹ, dựa vào tường thở hổn hển khôi phục thể lực, mắt cụp xuống, nhưng trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Hắn là người có thâm niên trong băng đảng, tất nhiên không nhìn nổi đám hậu sinh chỉ biết vì lợi ích mà không từ thủ đoạn như A Uy.

Dùng mạng đổi mạng mới xứng với sự tin tưởng của Duy Ni Tử ca khi để hắn ở lại trấn giữ sơn đường.

Hết chương 1409.
Bình Luận (0)
Comment