"Năm, mười, hai mươi."
Sau khi chơi trò chơi quen thuộc, Tô Bình Nam dần khôi phục dáng vẻ thiếu nữ tinh nghịch hoạt bát. Bởi vì thắng liền ba ván nên gương mặt nàng tràn đầy ý cười.
"Từ tiểu thư?"
Không biết một nam nhân đứng cạnh phòng bao từ lúc nào. Bộ vest đen làm cho hắn không hợp với hoàn cảnh này.
"Ngươi là?"
Từ Tử San nhìn như tươi cười, nhưng trong lòng đã cảnh giác. Mấy ngày nay nàng học được không ít thứ từ Chính ca, vì vậy từ biểu cảm lẫn khí thế loáng thoáng lộ ra từ trên người vị khách không mời mà đến này, nữ hài đã thấu tỏ thân phận của đối phương.
Đây là dân giang hồ.
"Từ tiểu thư bận rộn nhỉ. Hôm nay ngươi không đến quán ăn khuya mà lại đi xa như vậy uống rượu sao?"
Ẩn ý trong câu nói của hắn khiến sắc mặt nữ hài sa sầm.
"Ta không biết ngươi đang nói gì. Mời ngươi rời khỏi đây, nếu không ta sẽ báo cảnh sát."
Từ Tử San vừa nói vừa lén nháy mắt ra hiệu cho bạn thân của mình. Tiếc là bạn thân của nàng không thông minh như đồng nghiệp hợp tác với nàng.
"Đừng hiểu lầm, thêm bạn thêm đường mà."
Lữ Tư Kiệt nghiêm túc để lại một tấm danh thiếp: "Từ tiểu thư, hẳn là có việc ta có thể giúp ngươi đấy."
Nam nhân nói bóng nói gió: "Rất nhanh thôi."
Trước ánh mắt căng thẳng của một đám nữ hài, từ đầu đến cuối Lữ Tư Kiệt đều tỏ thái độ nho nhã lễ độ. Thậm chí lúc rời đi hắn còn thanh toán cho đối phương.
Không một câu nói nhảm, không một lời đe dọa.
Tựa như hắn nói đến đây để giúp đỡ nhau, kết giao bạn bè.
Các nữ hài ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
Trong ấn tượng cố hữu của các nàng, đám lưu manh đường phố xăm rồng xăm phượng đầy cánh tay, gương mặt hung ác dữ dằn, cử chỉ thô lỗ.
Nhưng người này không giống lời giải thích của Từ Tử San. Các nàng cho rằng đối phương là một doanh nhân thành đạt. Thậm chí mấy nữ hài không nảy sinh ác cảm.
Cẩm Tú thế kỷ hai mươi mốt cần chơi dao, cũng cần chơi chiêu.
Đây là kỳ vọng của Tô Bình Nam đối với cấp dưới.
Phải biết rằng nam nhân cực kỳ ghét dáng vẻ vênh váo, hận không thể viết lên trán hai chữ phách lối. Tập đoàn Cẩm Tú muốn đi tiếp thì phải có bố cục.
"Giám đốc tập đoàn thương mại Lợi Đạt?"
Sau khi Lữ Tư Kiệt rời đi, A Văn cầm danh thiếp lên, hỏi Từ Tử San đang căng thẳng: "Tử San à, ngươi là cảnh sát, sao lại sợ như vậy?"
Từ Tử San lắc đầu không đáp.
Thế giới này không phải là đen trắng rõ ràng. Trong mấy ngày qua nữ hài đã biết sự đáng sợ khi băng đẳng nhắm vào một người. Lời nói ẩn ý của nam nhân khiến nàng hơi lo lắng.
Điện thoại trong túi xách đổ chuông.
"A San, ba ngươi xảy ra chuyện, vào viện rồi."
Câu nói đong đầy lo lắng và nôn nóng của mẹ khiến sắc mặt nữ hài bỗng tái nhợt.
Thậm chí nàng không nghe rõ mẹ mình nói gì. Nữ hài nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trên bàn kia.
Trực giác mách bảo nàng đối phương đã bắt đầu phản kích.
…
Đêm càng lúc càng khuya.
Trong một phòng trọ quan tài ở Hải Sơn Lâu, A Bảo cưng chiều nhìn Lâm Vi Ninh nấu món trứng bác cà chua mà mình thích nhất. Bầu không khí ấm áp bao trùm căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông này.
Sau khi xảy ra chuyện, nam nhân dẫn theo nữ hài trốn trong một khu chung cư xập xệ ở Cảng thành.
Phòng trọ quan tài là nét đặc sắc của Cảng thành.
Thế nào là phòng trọ quan tài?
Nghĩa là trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái bàn; phòng tắm, phòng vệ sinh và phòng bếp chung, vô cùng chật chội.
"Đột nhiên ta phát hiện mình sai rồi."
Nam nhân dịu dàng nói khẽ: "Thật ra sống cùng ngươi rất hạnh phúc, không cần nhiều tiền như vậy."
Lâm Vi Ninh tươi cười như hoa, niềm hạnh phúc khiến nữ nhân xinh đẹp lạ thường.
"Chúng ta có thể đi Brazil. Chẳng phải ngươi mê bóng đá sao? Ta xem thi đấu với ngươi. Chúng ta trồng cà phê, mở một quán cà phê. Mỗi ngày ta đều nấu cho ngươi một món ngươi thích, nuôi một bé cưng..."
Ánh mắt nữ nhân nhìn nam nhân tràn đầy tình yêu không hề che giấu.
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang khoảng thời gian ấm áp hiếm có của hai người. Nữ nhân tái mét mặt mày, còn A Bảo thì đã đi đến cửa, tay cầm dao găm Nepal.
Tiếng gõ cửa ba dài một ngắn khiến nam nhân thả lỏng.
Cửa mở ra.
Ba hán tử thân hình bưu hãn mặc vest đen lần lượt đi vào, mỗi người ôm A Bảo một cái.
Đường giang hồ có máu tanh, có phản bội, cũng có huynh đệ.
Trong thảm án Tú Mậu Bình năm xưa, A Đông, Chương Lang, A Dũng và A Bảo chiến một trận thành danh. Qua nhiều năm, bốn đao thủ đỉnh cấp lại tụ họp.
"Sao lại chơi trò mất tích?"
A Dũng là kẻ kiêu ngạo nhất. Hắn ngậm điếu thuốc lá, vẻ mặt dửng dưng: "Sợ liên lụy đến huynh đệ à?"
"Xem đức hạnh của ngươi kìa. Phi Cơ lớn hơn trời chắc?"
A Dũng tùy tiện ngồi xuống, nhìn món trứng bác cà chua trên bàn, khoa trương khen ngợi: "Xem ra hôm nay có lộc ăn rồi, được thưởng thức tài nấu nướng của chị dâu."
Lời tâng bốc khiến nữ nhân đang căng thẳng mỉm cười.
"Kiểu mới của Bvlgari đấy, định tặng ngươi vào ngày sinh nhật, kết quả là suýt nữa không tìm được ngươi."
A Đông chín chắn nhất, vĩnh viễn trưng ra vẻ mặt vô cảm. Hắn giơ tay ném đồng hồ cho A Bảo, sau đó ngập ngừng nói: "Ngươi là huynh đệ của ta, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện... Bốn chúng ta bán mạng cho Tân Ký nhiều năm như vậy, Thất ca phải bảo vệ ngươi."
A Bảo gật đầu với nữ nhân muốn nói lại thôi: "Ngươi ra ngoài mua vài chai bia, để cho chúng ta nói chuyện."
Nữ hài đã quen nghe lời nam nhân, bèn đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
"Thất ca chưa chắc bảo vệ ta. Hiện tại hắn muốn tẩy trắng."
A Bảo ngẩng đầu lên: "Huống chi ta muốn rời khỏi băng đảng, cùng Vi Vi sống cuộc sống chúng ta muốn."
"Phi Cơ sẽ không tha cho ngươi."
A Đông lạnh lùng ngắt lời A Bảo: "Ra ngoài lăn lộn mà mất mặt như vậy, ngươi không chết thì hắn lăn lộn thế nào được nữa?"
"Vì vậy ta phải đi."
A Bảo ngẩng đầu lên: "Chuyến tàu bốn giờ chiều, đi Brazil."
"Thuyền của Khẩu Thủy Hoa à?"
Câu nói tiếp theo của A Đông khiến A Bảo sững sờ: "Hôm nay ngươi lên thuyền thì chết chắc. Hòa Ký trao mối kinh doanh thuốc lá cho Khẩu Thủy Hoa là vì sao?"