"Hắn muốn lấy mạng ta."
Phi Cơ lạnh lùng trả lời: "Thất ca thấy mạng của ta đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Tám mươi tám bàn rượu."
Hạng Thất cười khẽ: "Để ta làm người trung gian, ta châm trà, A bảo nhận lỗi, trả lại thể diện cho Phi Cơ ca được không?
Thấy Phi Cơ không nói gì, Hạng Thất đưa ra lợi thế cuối cùng: "Tân Ký rút khỏi tám địa bàn ở Du Mã Địa, đủ thành ý rồi chứ?"
Đến giờ phút này Hạng Thất vẫn gian xảo như hồ ly.
Những địa bàn ở Du Mã Địa đều được gọi là thoái vương Cảng thành, tức là địa bàn của mười bá vương đứng đầu Tân Ký. Vậy mà trong tình huống này, Hạng thất vẫn muốn mượn đao giết người.
Hạng thất biết rõ rồng muốn ngóc đầu dậy.
"A Kiệt, tiễn khách."
Phi Cơ không dao động trước nhiều địa bàn béo bở này. Nam nhân lạnh lùng nói: "Thất ca, A Bảo nhất định phải chết, dù Jesus tới cũng không bảo vệ được hắn, ta đảm bảo đấy."
…
"Con người trên thế giới này có kẻ ăn phần trong, có kẻ ăn phần ngoài."
Tô Bình Nam ngồi ở hàng ghế sau một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản dài của ngân hàng Cẩm Tú, vẻ mặt vô cảm, ngón tay gõ nhịp.
"Bây giờ Hạng thất muốn ăn cả trong lẫn ngoài, chẳng khác gì muốn làm đĩ còn muốn lập đền thờ."
Nam nhân vẫn kiệt ngạo như cũ. Cho dù nói về đầu lĩnh của Hạng gia đã tung hoành giang hồ mấy chục năm, giọng điệu vẫn tràn đầy khinh thường.
Rebecca kiên nhẫn cắt đuôi xì gà cho boss nhà mình rồi đưa cho hắn, đồng thời lên tiếng: "Đồng thời khai chiến với Tân Ký và Thập Tứ Thủy sao?"
"Giang hồ đang thay đổi."
Nam nhân hờ hững hút xì gà: "Nghĩa khí? Quy tắc? Chỉ nói mồm mà thôi."
Rebecca gật đầu.
Vẻ mặt Tô Bình Nam trở nên sắc bén: "Sau tháng bảy, rất nhiều chuyện phải thật khiêm tốn. Đây là cơ hội lớn của chúng ta, vì sao không khuấy nước đục, giẫm lên thi thể của bọn hắn mà đứng dậy?"
"Ta đã nói rồi, Cảng thành có quá nhiều băng đảng."
Nam nhân mỉm cười nói với Rebecca: "Đã đến lúc vị Lâm tiên sinh trốn sang Hà Lan kia nên trở về rồi. Ta cứu mạng hắn là vì lúc này."
"Vâng."
Rebecca hiểu suy nghĩ của boss, vẻ mặt cuồng nhiệt: "Đánh chìm Tân Ký, Cảng thành sẽ là của chúng ta."
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười: "Đã qua mười hai giờ, ta muốn Hòa Ký lên tiếng."
Tô Bình Nam luôn to gan liều lĩnh.
Trong lúc mưu tính nuốt chửng Úc Ngu, nam nhân phát hiện ra đây là một cơ hội tốt để Hòa Ký mở rộng, mà Tô Bình Nam chưa bao giờ thiếu quyết đoán.
Phi Cơ không tha thứ không phải vì không thể bỏ qua thể diện, mà bởi vì một câu nói của Tô Bình Nam.
Kéo Tân Ký hạ màn.
Thế giới vẫn luôn thay đổi không ngừng.
Khi xưa nghĩa khí và quy tắc chèo chống sức mạnh đoàn kết của băng đảng, nhưng ngày nay tiền bạc được đặt lên trên hết. Ra ngoài lăn lộn, đánh nhau vỡ đầu chảy máu là để cầu tài. Câu này đã biến thành lời răn mình của rất nhiều côn đồ thế hệ mới.
Điều này dẫn đến Hòa Ký có được một số kẻ mạnh và địa bàn dựa vào sức ảnh hưởng của mình.
Về phần sau khi gia nhập Hòa Ký có nghe lời hay không?
Tô Bình Nam cười khẩy.
Tập đoàn Cẩm Tú đã quen với bạo lực, mà hắn có ký ức đi trước hai mươi năm về các hành động của tư bản.
Tô Bình Nam chọn khoảng thời gian này không phải vì nóng vội, mà là do trong thời điểm nhạy cảm này, đám người nước ngoài chỉ ước gì Cảng thành càng loạn càng tốt.
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
"Cho Minh Vương xuất đầu, tiêu diệt Duy Ni Tử."
Tô Bình Nam dặn dò Phi Cơ qua điện thoại: "Hắn cũng chỉ muốn một ít lợi nhuận từ ngành công nghiệp cờ bạc Hào Giang mà thôi, có thể cho hắn."
"Vâng."
Phi Cơ thoáng ngập ngừng: "Lão đại, thật ra chúng ta có thể tự ra tay, sao phải phí công cho Minh Vương nhập cuộc chiếm hời?"
"Bởi vì ta tò mò."
Lý do Tô Bình Nam đưa ra đúng là tràn đầy bản sắc ngông cuồng kiệt ngạo của hắn: "Minh Vương được mệnh danh là đả tử ba mươi năm mới có một người của Hào Mã Bang. Mà Duy Ni Tử là hồng côn ác nhất Thập Tứ K trong gần mười năm."
"Ta muốn xem bọn hắn ai ác nhất."
Tô Bình Nam cúp điện thoại.
Rebecca và Đỗ Cửu ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau rồi cùng thở dài. Phi Cơ không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Bình Nam, nhưng hai người bọn hắn thấy rõ.
Ánh mắt lão đại tràn đầy hứng thú không thèm che giấu, hiển nhiên là tái phát bệnh cũ. Đâu phải hắn tò mò, rõ ràng là muốn chọn một tên ác nhất để thỏa mãn dục vọng muốn phát tiết bạo lực của hắn.
"Đừng thở dài."
Tô Bình Nam trừng Đỗ Cửu: "Đánh Duy Ni Tử là một công đôi việc. Thập Tứ K chia năm xẻ bảy, kẻ nào ló mặt ra thì đánh cho mấy trận, bọn hắn ắt tan tác. Hào Mã Bang gánh chịu mạo hiểm, chúng ta có thể quang minh chính đại chiếm đoạt. Có vấn đề gì không?"
Trong xe tĩnh lặng như tờ.
Đỗ Cửu cúi đầu im lặng, sắc mặt kỳ lạ khó tả.
Coi bộ lão đại đang giải thích nguyên nhân cho bọn hắn hả?
Đùa gì thế!
Đám cấp dưới bọn hắn đã quen với lão đại nhất ngôn cửu đỉnh, lão đại đã bao giờ phải giải thích đâu. Suy cho cùng chẳng phải vì lão đại nổi điên đã dọa bọn hắn sợ hãi sao? Lão đại đang tìm cớ cho mình phải không?
…
"Minh Vương ca, có phải Phi Cơ hơi quá đáng không?"
Vẫn là cửa hàng cũ ở phố Bát Lan, Minh Vương cúi đầu ăn bề bề mà hắn thích nhất, ngựa đầu đàn A Vĩ phẫn nộ ra mặt.
Hiện tại Phi Cơ đã ra điều kiện, đánh bại Duy Ni Tử của Thập Tứ Thủy thì sau này mọi người có cơm ăn, hơn nữa còn nhường lại một phần nghiệp vụ đổi tiền của Cẩm Tú Gia Niên Hoa.
Điều này không có gì quá đáng.
Lấy tiền làm việc, người ta có thể ra tiền, Hào Mã Bang có thể ra mạng. Điều quá đáng là Phi Cơ chỉ đích danh muốn Minh Vương ra tay khiến rất nhiều người cực kỳ bất mãn.