"Một tên quân sư Duy Ni Tử khiến cho A Uy đến giờ vẫn chưa rõ sống chết, có thể tỉnh lại hay không còn xem Quan Nhị Gia có phù hộ hay không. Ta ra mặt đánh hắn không tính là mất thể diện."
Minh Vương nuốt ngụm thức ăn cuối cùng rồi đáp lời: "Ngươi có biết một phần nghiệp vụ đổi tiền kia đáng giá bao nhiêu tiền không? Ngươi có biết hắn nói mọi người có cơm ăn tượng trưng cho điều gì không?"
Nam nhân trừng đàn em: "Dạo này ngươi ít đi nhà thổ thôi, tinh trùng lên não dễ biến thành ngu ngốc."
"Nhưng Minh Vương ca ngươi có thân phận gì chứ?"
A Uy không phục, phản bác một câu.
"Phi Cơ đủ hung ác, muốn đánh chìm Duy Ni Tử. Ngươi nói xem bên mình có nắm chắc không? Hay là ngươi dẫn đội?"
A Vĩ không nói thêm gì nữa.
Không phải hắn sợ hãi, mà là hắn sợ Minh Vương mất mặt. Mặc dù hắn rất giỏi đánh đấm, cũng được xem là một tay đấm giỏi của Hào Mã Bang, nhưng hắn không nắm chắc khi đối đầu với Duy Ni Tử.
"Chức lão đại khó đảm đương."
Minh Vương tỏ lòng đồng cảm với Hạng Thất: "Hiện tại số người đi theo ta kiếm ăn đã trên mười nghìn. Các nhóm nhỏ khác trong băng đảng cũng làm ăn ngày càng khó khăn. Không có tài nguyên mới thì ai sẽ nghe lời ngươi mãi chứ?"
Trên gương mặt luôn tự tin của Minh Vương xuất hiện vẻ tang thương.
Không biết vì sao dạo này việc làm ăn ngày càng ảm đạm, thu nhập từ hộp đêm, nhà thổ giảm một phần ba, những việc làm ăn khác cũng giảm gần một nửa.
Minh Vương cũng bó tay trước tình trạng này. Hắn đâu thể dùng dao ép người ta đến tiêu phí.
Vì thế hắn rất phục Phi Cơ.
Đương nhiên không phải phục sự tàn nhẫn của đối phương, mà phục cách thức kiếm tiền của đối phương.
Vì vậy, thậm chí Minh Vương còn học theo Phi Cơ, tìm người chuyên nghiệp đến giúp mình giải quyết vấn đề.
Hắn cho đàn em đi mời một giáo sư đại học đến giúp mình phân tích tình hình, kết luận đưa ra khiến hắn kinh hãi.
"Cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á đang dần lan đến Cảng thành. Mọi người sẽ cố gắng giảm bớt những khoản chi không cần thiết. Mà các sản nghiệp hộp đêm, phòng tắm hơi... nằm trong số đó."
Giáo sư già còn nhiệt tình nói không ít thuật ngữ chuyên nghiệp. Nói thật là ngoại trừ biểu hiện run rẩy vì bị các hán tử hung thần ác sát trừng mắt, những gì hắn nói quả thực có ý sâu xa.
Minh Vương nhớ rõ hai điểm.
Một là người Cảng thành không còn tiền, vì vậy hắn không kiếm được tiền.
Hai là bảo địa phong thủy phố Bát Lan không còn là nơi không thể thay thế.
Ngành công nghiệp giải trí ở các vùng lân cận như Quảng thành, Thâm thành, thậm chí Châu thành đang dần phát triển.
So với những nơi giải trí truyền thống ở phố Bát Lan hoặc Thượng Hải, chỗ kia rẻ hơn, có giá trị cao hơn. Sau ngày 1 tháng 7, người Cảng thành có nhiều sự lựa chọn hơn.
Nghĩa là hắn kiếm tiền càng thêm khó khăn.
Nói cách khác, hắn nhất định phải hợp tác với Phi Cơ vụ này, nếu không thì sau khi hết tiền, hắn không phải là Minh Vương nhất ngôn cửu đỉnh của Hào Mã Bang nữa!
"Ngươi sợ ta xảy ra chuyện à?"
Minh Vương cười khẩy: "Ta có thể dùng thời gian bảy năm đánh ra danh hiệu Bất Động Minh Vương thì tuyệt đối không ném mất danh hiệu này ở chỗ Duy Ni Tử: "
Nam nhân khôi phục vẻ hung hãn thường ngày.
"A Vĩ, giúp ta đi nói với Duy Ni Tử là nếu hắn không cút khỏi Tiêm Sa Chủy thì ta sẽ nhổ cờ của hắn."
"Nếu hắn hỏi thì không cần giấu giếm."
Hai mắt Minh Vương như mắt ưng: "Cứ cho Duy Ni Tử biết là ta nói!"
…
Xuất phát từ độ cao khác nhau, tất nhiên góc độ nhìn sự vật cũng khác nhau. Tô Bình Nam phía sau Phi Cơ nhìn đại cục, Minh Vương nhìn lợi ích, Đao Tử Vĩ thì thấy quá trình tiêu diệt Duy Ni Tử không thuận lợi.
A Uy của Hào Mã Bang nhổ cờ của mấy phố Quan Đường, nhưng mấy lão đầu tử bên trên muốn Duy Nhi Tử nhẫn nhịn vì chuyện Phi Cơ bị chém.
Duy Nhi Tử có thể nhẫn nhịn, nhưng không ít đàn em dưới trướng có giao tình với Câu Cửu bị giết, đã giận dữ tột độ từ lâu.
"Minh Vương sai A Uy nhổ cờ Quan Đường của ta, bây giờ còn sai ngựa đầu đàn Đao Tử Vĩ đến gặp ta?"
Duy Ni Tử ngồi trong công ty tài chính vừa tiếp nhận ở đường Đông Thành, vẻ mặt lạnh lùng: "Hắn thật sự cho rằng mình lăn lộn giang hồ nhiều hơn mấy năm thì ai cũng phải nghe lời hắn sao?"
"Vậy thì dứt khoát không gặp nhé?"
Thi mập cười dữ tợn: "Dù sao sớm muộn gì cũng trở mặt, cắt gân chân của hắn rồi ném trở về."
"Ngu ngốc!"
Duy Ni Tử hung hăng trừng tên đàn em bắt đầu bành trướng sau khi đánh vào Tiêm Sa Chủy: "Minh Vương muốn nói bối phận với ta đúng không? Được thôi, làm theo quy củ đi."
Cởi quần áo, lục soát người.
A Vĩ đã cởi quần áo, để trần thân trên, cố ý dùng vai huých mấy tên côn đồ cố ý cản đường. Khi đi đến trước mặt Duy Ni Tử, sắc mặt hắn đã tái xanh.
Đúng, xét về bối phận thì hắn không có tư cách.
Nhưng ở Hào Mã Bang, ai mà chẳng biết Đao Tử Vĩ hắn là ngựa đầu đàn của Minh Vương, rất hung ác và giỏi đánh đấm. Mọi người bao gồm cả các thúc bá gặp hắn đều khách khí gọi một tiếng A Vĩ.
Hôm nay Duy Ni Tử dùng quy củ trấn áp hắn thật ra là muốn dẫm đạp thể diện của hắn.
Trong giang hồ, có đôi khi thể diện quan trọng hơn cả mạng sống.
Nói cách khác, qua ngày hôm nay, Đao Tử Vĩ hắn phải đánh một trận với Duy Ni Tử, nếu không hắn vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.