Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1421 - Chương 1421. Ai Ác Hơn

Chương 1421. Ai ác hơn
Chương 1421. Ai ác hơn

"Ngươi muốn gặp ta à?"

Duy Ni Tử đảo mắt nhìn A Vĩ cơ bắp vạm vỡ rồi nói: "Nghe nói Minh Vương ca rất tuân thủ quy tắc. Ta làm theo quy tắc, ngươi không ngại chứ?"

"A Vĩ đã nhận được ân tình này, hôm khác sẽ trả lại Ni ca."

Đao Tử Vĩ đáp lời: "Hôm nay ta tới đây chỉ mang theo một câu nói chuyển cho Ni ca. Minh Vương ca yêu cầu ngươi nhường địa bàn Tiêm Sa Chủy, ngươi có thể cắm cờ ở Quan Đường."

"Sao cơ?"

Sắc mặt Duy Ni Tử trở nên âm u: "Ta trở thành con chó của Minh Vương từ khi nào thế? Ta sẽ tự cắm cờ ở Quan Đường."

"Ngươi không đi, Minh Vương sẽ nhổ cờ của ngươi."

Đao Tử Vĩ nói: "Ta đã chuyển lời rồi, tạm biệt."

"Nói với Minh Vương là ta chờ hắn. Có điều đừng trách ta không kính già."

Duy Ni Tử phất tay với đàn em đang rục rịch, nở nụ cười dữ tợn: "Ta biết Minh Vương muốn đánh với ta một trận theo quy củ, ta theo đến cùng!"

Trong mắt Duy Ni Tử nhiều hứng thú hơn là tức giận.

Minh Vương là tôn xưng của toàn bộ dân giang hồ Cảng thành dành cho hắn. Bất Động Minh Vương có nghĩa là làm việc ngoan độc, đứng vững vàng.

Phải biết rằng năm xưa Minh Vương, Phủ Đầu Tuấn và lão đại Đại Vinh Phát của hắn là cường giả cùng thời. So với những thành tựu hai người kia để lại trên giang hồ, Minh Vương không thua kém chút nào, có thể nói là cây cao bóng cả.

Chi tiết sẽ thể hiện rất nhiều vấn đề. Ngươi có tiếng tăm lừng lẫy không phải cứ tự tâng bốc là có, mà phải được mọi người biết đến!

Muốn lừng lẫy thì hãy đánh vào Du Tiêm Vượng.

Đây là một câu nói mà đám du côn thường nói khi châm chọc đối phương.

Có giỏi thì ngươi xông vào phố Bát Lan đi!

Câu nói này là nhận thức chung của hơn một triệu du côn Cảng thành.

Mà trong suy nghĩ của tất cả du côn, ai xứng đáng là chủ của phố Bát Lan?

Minh Vương.

Điều này đã đủ chứng minh tất thảy.

...

Cùng lúc đó, bên kia bờ đại dương.

"Lâm ca, có người muốn gặp ngươi."

Trong thành phố Amsterdam có rất nhiều quán ăn Trung Quốc, hơn nữa việc làm ăn không tệ.

Ông chủ Cát cực kỳ khách sáo nói với Lâm Cảnh đã làm việc cho quán ăn một thời gian dài.

Nói là làm thuê nhưng trong mắt tất cả nhân viên, người trung niên này càng giống ông chủ hơn.

Không làm việc mà vẫn có lương, thậm chí ông chủ còn cực kỳ quan tâm tên này.

Đãi ngộ quá tốt.

"Còn có ai đến gặp một phế nhân như ta chứ. Nếu không phải ngươi chịu thu nhận ta thì chưa biết chừng bây giờ ta đã chết đói rồi."

Lâm ca ngoảnh đầu, đúng là Lâm Hiệp Khách biến mất sau đêm mưa.

Thiên hạ của Hạng gia là nhờ Lâm gia đánh chiếm cho.

Người duy nhất thuộc dòng chính Lâm gia có địa vị ngang ngửa Hạng Thất chỉ có Lâm Hiệp Khách. Có điều lúc này, Lâm Hiệp Khách hoàn toàn không còn khí thế ngày xưa, lưng đã còng, dáng vẻ tang thương như một cụ già.

"Đối phương nói là người của Chung tiểu thư."

Lão Cát từng làm thuộc hạ của Lâm Hiệp Khách, vẻ mặt phức tạp. Hắn thấy đối phương từ Cảng thành đến đây tìm mình nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Hắn không muốn đại ca trở về chốn thị phi kia. Ở đây mỗi ngày uống rượu xem bóng cũng vui vẻ cả đời.

"Chung tiểu thư?"

Trong đầu Lâm Hiệp Khách hiện ra dáng vẻ của nữ nhân trên cổ áo thêu rồng đen trong cái ngày tai nạn xe, vẻ mặt lập tức phấn khích.

Hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này.

Cuối cùng thì hôm nay hắn đã chờ được rồi.

...

"A Hào, gọi các huynh đệ chuẩn bị làm việc."

Minh Vương đang chờ đợi tin tức, mỉm cười nhìn Đao Tử Vĩ tái mét mặt mày vì giận dữ.

"Hôm nay ta sẽ chém Duy Ni Tử để xả giận cho ngươi. Nhớ phải mời ta ăn khuya đấy nhé!"

Nam nhân đứng dậy khởi động cơ thể, xương kêu răng rắc.

"Ta muốn tự tay giết hắn."

Lâu lắm rồi Đao Tử Vĩ không thấy Minh Vương bùng nổ khí thế như vậy, tức thì hắn cực kỳ tự tin.

Hắn đã đi theo Minh Vương mấy chục năm, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Trong lòng hắn, Minh Vương không thể bị đánh bại. Đây là lòng tin được hình thành từ sự thật đanh thép và vô số máu tươi.

"Nói với sếp Trần là Minh Vương ta nợ hắn một ân tình, nhờ hắn giúp một việc, tối nay đến muộn nửa tiếng."

Minh Vương hoàn toàn bộc lộ dáng vẻ hiếu chiến: "Duy Ni Tử rất giỏi đánh đấm ư? Nửa tiếng là đủ rồi."

Ánh mắt mọi người tràn đầy sùng bái.

Đây là Minh Vương, Minh Vương luôn luôn hành động đủ ác, đứng đủ vững.

Lâm Minh nghe tên cũng chỉ là một thiếu niên hết sức bình thường, vả lại còn hơi gầy yếu.

Nhưng chính thiếu niên mười bảy tuổi này đã vì băng đảng mà vào nhà tù Stanley, hơn nữa hình phạt rất nghiêm trọng.

Bảy năm tù.

Trong thời gian Lâm Minh ngồi tù, huynh đệ và đại ca của hắn đều không ngờ rằng thiếu niên Lâm Minh gầy yếu này lại trở thành kẻ ác nhất tại cái nơi tập trung trọng phạm ở Cảng thành này.

Sau khi ra tù, chỉ trong hai năm ngắn ngủi hắn đã đánh chiếm một khoảng trời với hai bàn tay trắng.

Mọi người bắt đầu gọi hắn là Minh Vương, Minh Vương trong Bất Động Minh Vương.

"Minh Vương hẹn ta mười hai giờ khuya hôm nay tại đường Đông Thành, không chết không dừng. Các băng nhóm đã tập trung tại trụ sở chính của Thập Tứ Thủy.

Trong quán trà khói mù mịt, Duy Ni Tử nhìn mấy thúc bá và các hồng côn khác, mỉm cười cất lời: "Người ta có hơn vạn đàn em, các ngươi không mượn binh cho ta thì ta đánh kiểu gì?"

"Ta không phải siêu nhân. Nhiều người như vậy, cho dù mặc quần sịp bên ngoài cũng bị chém chết, Thập Tứ Thủy mất hết thể diện. Bây giờ Dũng ca chết rồi, chúng ta thật sự phải giải tán sao?"

Bộp!

Nói xong nam nhân đánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ Thi mập ném một chiếc túi du lịch nặng trịch lên bàn tròn trước mặt mọi người.

"Có đại gia giúp ta, ta có tiền, nhưng thiếu nhân lực. Lần trước hành động ở đường Đông Thành, hơn một trăm huynh đệ đã bị cớm bắt về đồn cảnh sát gánh tội."

Duy Ni Tử vươn tay mở túi du lịch ra, tiền mặt bên trong khiến nhịp thở của mọi người trở nên nặng nề.

"Chỉ một câu, hai chữ."

Duy Ni Tử nói rõ ý đồ: "Mượn binh. Ta muốn đánh một trận với Minh Vương, để xem trong hai chúng ta rốt cuộc ai ác hơn."

Hết chương 1421.
Bình Luận (0)
Comment