Hiện tại Xuy Thủy Mẫn đã bước một chân vào giới giải trí, kiếm được không ít tiền, vì vậy hắn là người đầu tiên thoát khỏi nỗi chấn động từ số tiền lớn như vậy: "Duy Ni Tử, lúc trước ngươi đánh với Hòa Ký, bây giờ lại đối đầu với Hào Mã Bang. Giang hồ không phải đùa giỡn như vậy đâu."
Người có tên cây có bóng.
Đúng là Xuy Thủy Mẫn giỏi đánh đấm, nhưng nhiều tiền thì tiếc mệnh, hắn không muốn thò chân vào vũng nước đục lần này. Bao nhiêu năm qua hắn đã gặp không biết bao nhiêu kẻ mạnh trong giang hồ, cứ tiếp tục chơi kiểu này thì kết cục chắc chắn rất thảm.
"Có tiền thì cùng nhau kiếm. Ta mạng quèn, không giống ai kia giờ đây đã trở thành minh tinh nổi tiếng, huynh đệ không phải là huynh đệ."
Lý Thái ngồi cạnh Xuy Thủy Mẫn đứng dậy, lấy một xấp tiền dày trong túi du lịch rồi huýt sáo: "Một năm trước Hòa Ký đánh chiếm ba địa bàn của ta, không có ai lên tiếng. Bây giờ Duy Ni Tử đã là ứng cử viên cho chức bang chủ, các ngươi còn giả làm rùa đen rút đầu. Ta khinh!"
Lý Thái cực kỳ oán hận nhổ nước bọt, giọng điệu châm chọc: "Mọi người đều đeo cái mác Thập Tứ Thủy, sớm muộn gì cũng có một ngày băng đảng của chúng ta cũng suy tàn." Có lẽ lời nói của Lý Thái đã đả động một số người, cũng có thể là tiền của Lam tiên sinh có tác dụng, lại có thêm mấy hồng côn đứng dậy tỏ ý tán thành.
"Minh Vương có hơn vạn đàn em, nhưng không có chuyện tất cả đều đứng ra đánh ngươi."
Hán thúc có thâm niên lâu nhất Thập Tứ Thủy rốt cuộc lên tiếng: "Khống chế tốt phạm vi, hiện giờ không phải lúc Cửu Long thành trại. Đánh thắng trận này thì ta ủng hộ Duy Ni Tử ghi danh bảng vàng."
Không còn ai nhắc lại ý kiến phản đối nữa.
Vốn dĩ lấy lại địa bàn của Thượng Hải Tử từ trong tay Hòa Ký đã đủ để Duy Ni Tử thượng vị, nhưng có nhiều người không tỏ rõ thái độ, cũng không tỏ ý ủng hộ. Nhưng bây giờ đối mặt với Minh Vương mà có thể thắng thì tất cả mọi người sẽ cam tâm chịu phục.
Minh Vương là hòn đá mài dao tốt nhất.
"Cảm ơn các thúc bá huynh đệ có nghĩa khí, Duy Ni Tử ta đảm bảo sẽ tạo nên uy danh của Thập Tứ K ngày trước."
…
"Xem ra sống trong nhà giàu đã lâu nên tự cho rằng bản thân có thể một tay che trời."
Trong Peninsula Hotel, Tô Bình Nam vẫn luôn chú ý tới Lam tiên sinh bỗng cười to: "Nàng chi bốn mươi triệu hỗ trợ Duy Ni Tử đánh thắng Minh Vương. Ta phải thừa nhận Lam tiên sinh rất thủ đoạn."
Rebecca khẽ mỉm cười lắng nghe.
Boss chỉ có chút bệnh cũ này thôi. Nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa hắn cũng là một người lãnh đạo hoàn mỹ, không ai có thể phủ nhận điều này.
"Đám người của phòng điều tra tội phạm thương nghiệp CIB có việc phải làm rồi..."
Tô Bình Nam cười lạnh lùng: "Đổ vương mất tích, có lẽ tài khoản cá nhân của ba tên tội phạm khét tiếng bị nàng giết vừa mới xóa sổ, bây giờ lại liên tục bỏ ra sáu mươi triệu trợ giúp Duy Ni Tử. Hà gia không có nhiều tiền mặt như vậy."
"Đúng thế."
Rebecca gật đầu: "Số tiền này đến từ công ty bách hóa Vĩnh Lợi mà bà hai Hà gia sở hữu nhiều cổ phần nhất. Tin tức rất đáng tin cậy, chúng ta đã lấy được chứng cứ."
Nữ nhân cười khẽ: "Một quản lý cấp cao phòng tài vụ của công ty bách hóa hiện đang ở Thâm Thủy Bộ, đến thời điểm mấu chốt hắn có thể ra làm chứng."
Tô Bình Nam không hỏi bố trí khống chế người này như thế nào. Hiện tại hắn cực kỳ tin tưởng năng lực tự đảm đương một phía của Rebecca. Nghe đối phương nói vậy, hắn chỉ hờ hững nói: "Giao người cho Lương thái thái, giờ chưa phải lúc chúng ta trực tiếp ra mặt."
"Ta hiểu rồi."
Rebecca gật đầu.
Nam nhân vỗ tay đứng dậy: "Đi xem trò vui với ta đi! Minh Vương ác hay là Duy Ni Tử ác, cuối cùng phải có kết quả chứ."
"Nếu Minh Vương thua thì không phải chuyện tốt đối với chúng ta. Có cần chuẩn bị kế hoạch hai không?"
Rebecca nói tiếp. Đêm hôm đó, lúc Duy Ni Tử đại sát tứ phương nàng cũng có mặt. Thật sự là nàng cảm thấy chấn động trước sự hung hãn của người này, vì vậy đánh giá Duy Ni Tử khá cao.
Câu nói của nữ nhân khiến Tô Bình Nam lộ vẻ khen ngợi.
Đúng vậy, nếu Duy Ni Tử thắng Minh Vương thì Thập Tứ K rất có thể sẽ quật khởi, từ đó đoàn kết lại thành một chỉnh thế. Mà giết tên này trong lúc hỗn loạn mới là lựa chọn tốt nhất để tối đại hóa lợi ích.
"Nếu hắn thắng thì giữ mạng cho hắn."
Ánh mắt Tô Bình Nam tràn đầy hưng phấn khiến cấp dưới lo lắng: "Có thể đánh chết Minh Vương thì ta muốn đánh với hắn một trận."
Quả nhiên là vậy.
Đám cấp dưới bất lực nhìn nhau.
Lão đại cái gì cũng tốt, thậm chí còn chẳng háo sắc. Nhưng sở thích này khiến mọi người cực kỳ sầu não.
Thậm chí đám Rebecca, Đỗ Cửu còn nghi ngờ kế hoạch lão đại thiết kế cho Minh Vương và Duy Ni Tử đánh một trận chỉ là viện cớ, mục đích thật sự là chọn ra hồng côn ác nhất làm cho hắn cảm thấy hứng thú nhất...
Bất kể đàn em đoán như thế nào, bọn hắn cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh của Tô Bình Nam.
Tốc độ làm việc của Rebecca rất nhanh. Sau khúc nhạc dạo của Tô Bình Nam, nữ nhân lập tức hành động.
…
Ở đại lục, có một bài hát nổi tiếng từ lâu.
Ngay từ vài năm trước, bài hát này đã xuất hiện trên các chương trình ca nhạc của rất nhiều đài truyền hình địa phương bắt đầu từ 6:30. Bây giờ, tháng 7 đang đến gần, người dân Hạ quốc đang rất mong chờ sự trở lại của bài hát này.
Bài hát có tên Năm 1997 của ta.
Trong MV của bài hát, một nữ hài có vẻ ngoài trong sáng chơi guitar, hát du dương về giấc mơ của thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông này.
Lúc này, khi hỏi rất nhiều người trẻ tuổi ấn tưởng của bọn hắn về Cảng thành như thế nào, cái nhìn của bọn hắn tuyệt đối không giống mấy chục năm sau ở một thời không khác.
Là khát khao.
Trong bài hát có câu: hãy để ta đến thế giới của những bông hoa, và bao phủ ta bằng màu đỏ rực rỡ.
Vậy để có được thẻ đỏ khó khăn đến cỡ nào? Hàng loạt thủ tục, điều kiện khắt khe đủ khiến nhiều người bình thường gục ngã, nhưng điều này không ngăn được một số người tiến về thành phố được mệnh danh là thiên đường này.