Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1424 - Chương 1424. Đường Quảng D

Chương 1424. Đường Quảng D
Chương 1424. Đường Quảng D

Sau khi cuộc họp kết thúc, Từ Lập Hành từ chối bữa tiệc nhàm chán của những người nổi tiếng mà hắn không quen. Ngày mai về rồi, tối nay lão Từ dự định dẫn con gái đi dạo ngắm cảnh đêm Cảng thành.

Phòng của con gái trong khách sạn trống không.

Mồ hôi lạnh lập tức chảy ra trên trán Từ Lập Hành. Con gái của hắn thường xuyên không nghe lời, thỉnh thoảng còn cả gan làm loạn. Lần này hắn dẫn con gái đến Cảng thành cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Hai ngày qua, nàng có vẻ rất nghe lời, không ngờ đến đêm cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy. Nam nhân cười khổ, bấm điện thoại gọi cho con gái.

Tốc độ hai bên không chậm.

Minh Vương đi đầu, Đao Tử Vĩ ở bên trái, Tang Hào bên phải.

Đao Tử Vĩ có cảm giác giống như trở về nhiều năm trước, khi còn đi theo Minh Vương ca hô hào giang hồ. Điều này khiến cho gương mặt ba mươi tuổi của hắn hiện lên sự kích động.

Không ai có thể đánh thắng Minh Vương.

Đây không chỉ là suy nghĩ của Đao Tử Vĩ mà còn là suy nghĩ của tất cả những người đi cùng. Điều này cũng là lý do vì sao khi Minh Vương muốn lật đổ Bản thúc, tất cả đàn em đều ủng hộ hắn.

Trong mắt đám lưu manh tầng chót, biết chiến đấu mới là đại ca tốt.

Lối vào phía nam của đường Quảng D đã bị một số chiếc xe minibus chặn lại. Hai bên đều tràn đầy tự tin vào bản thân, chứng tỏ sắp có sự kiện lớn xảy ra.

Minh Vương là người đầu tiên bước vào. Đám người Duy Ni Tử có thể nhìn thấy hắn rõ ràng.

Nam nhân không cho đối phương cơ hội lên tiếng, trường đao chỉ vào Duy Ni Tử: “Chém đám lưu manh đó đi, ta còn phải quay về ăn khuya nữa.”

Đao Vĩ Tử hô lên, là người đầu tiên xông đến.

Một tiếng hò hét, đám đàn em khác dưới trướng Minh Vương lập tức xông lên.

“Người ta nói Minh Vương làm việc rất dứt khoát. Đúng là thú vị!”

Lần đầu tiên Duy Ni Tử nhìn thấy có người đánh một cách gọn gàng như vậy. Sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, hét lớn một tiếng, đàn em lập tức xông lên.

Người của hai bên va vào nhau giống như thủy triều. Tiếng sắt cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.

Không thể không nói Minh Vương có thể xưng vương phố Bát Lan, đàn em của hắn đúng là giỏi đánh. Vừa mới va chạm, Thập Tứ Thủy lập tức ngã xuống.

Minh Vương không xông lên. Hắn có lòng tin tuyệt đối với đàn em của mình. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Duy Ni Tử giỏi đánh cỡ nào.

Duy Ni Tử phía đối diện cũng lạnh lùng nhìn chiến cuộc có phần bất lợi với phe mình.

Minh Vương không động, hắn cũng không động.

Tất cả mọi người đều là tay lão làng, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của khí thế.

Không ai có thể lấy một địch trăm. Vai trò quan trọng nhất của hồng côn chính là công thành.

Một khi không thể kết thúc trận chiến với Minh Vương trong khoảng thời gian ngắn, thanh đao sắc bén là hắn nhất định phải xuất hiện trong thời điểm quan trọng nhất. Nếu không, những người hắn bỏ tiền ra thuê sẽ bị đánh tan tác.

Đến lúc đó, thật sự không thể vãn hồi. Cho nên, trước tiên hắn phải thể hiện khí thế, sau đó mới có thể thoải mái đánh một trận với Minh Vương.

Nhìn Đao Tử Vĩ thế như chẻ trẻ, Duy Ni Tử biết mình cần phải làm gì. Cho nên hắn bắt đầu động.

“Giết ngươi không cần lão đại của ta ra tay. Yên tâm đi, hàng năm ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi.”

Nhìn Duy Ni Tử đang tiến về phía mình, Đao Tử Vĩ hít sâu một hơi, biểu hiện điên cuồng.

Lập tức có mấy tên lưu manh hung hãn vọt lên.

Đao Tử Vĩ quả nhiên xứng đáng là đệ nhất đả tử dưới trướng Minh Vương. Khác với người khác, vũ khí của hắn là hai con dao Nepal.

Tránh một cái, con dao trong tay hắn đã chém đứt tay phải của kẻ vung dao đến đầu tiên. Ngay sau đó, dao trong tay phải của hắn nhẹ nhàng vung lên, ngăn lại một dao của người đối diện, sau đó thuận thế đảo một vòng.

Máu màu đỏ sậm văng ra. Một tên lưu manh bị hắn cắt trúng cổ họng, lảo đảo ngã xuống.

Đao Tử Vĩ thậm chí còn ung dung ngoắc ngón tay với đối phương.

“Ta sẽ giết chết ngươi đầu tiên, xem Minh Vương có còn bình thản nữa không.”

Nhìn Đao Tử Vĩ liên tiếp chém chết hai người, Duy Ni Tử nhe răng cười, hiển nhiên đã bị hành động của Đao Tử Vĩ chọc giận. Đao Tử Vĩ đứng thẳng, hai con dao trong tay một trên một dưới bảo vệ trước ngực, lẳng lặng chờ đối phương công kích.

“Lùi lại.”

Hai người gần như hét lên cùng một lúc. Đám lưu manh chung quanh rất thông minh yên lặng lùi lại, nhường ra một khoảng đất trống.

Duy Ni Tử cười khinh thường: “Chém ngươi, ngươi cũng không dám ra tay trước. Để ta.”

Khi nói chuyện, trường đao trong tay nam nhân đã bổ xuống đầu Đao Tử Vĩ.

Tay trái cầm dao của Đao Tử Vĩ cũng vung ngang đón đỡ, dao trong tay phải nhanh chóng chém về phía cổ Duy Ni Tử.

Rất nhanh. Hai bên không hổ danh là kẻ dũng mãnh nhất, động tác cực nhanh. Đám đàn em chung quanh chỉ nhìn thấy tia lửa lóe lên khi vũ khí của hai bên va vào nhau.

Duy Ni Tử ngửa người ra sau, chân phải đá ngang, mang theo tiếng rít đá thẳng vào huyệt Thái Dương của Đao Tử Vĩ.

Phản ứng của Đao Tử Vĩ cũng không chậm. Hắn hét lớn, dao trong tay phải vốn đang chém về phía cổ họng đối phương lập tức thay đổi phương hướng, chém thẳng vào cái chân đang đá đến của Duy Ni Tử.

“Mẹ kiếp!”

Lúc này, Duy Ni Tử đã thể hiện bản lĩnh dày dạn kinh nghiệm qua nhiều năm của mình cùng với sức mạnh cơ thể. Nam nhân thu lại cú đá, lui về sau một bước, nhìn con dao quay ngược của Đao Tử Vĩ, nheo mắt hỏi: “Có vẻ ngươi rất am hiểu về dao?”

“Kiếm cơm nhờ dao, đương nhiên phải bỏ công sức rồi.”

Đao Tử Vĩ nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng sợ hãi không thôi. Không gì khác, chỉ vì động tác của Duy Ni Tử quá nhanh. Vừa rồi nhìn cuộc chiến có vẻ cân sức ngang tài nhưng đa số hắn chỉ có thể ứng đối theo bản năng.

Nói cách khác, hắn không theo kịp tốc độ của đối phương.

Như vậy sẽ chết người.

Hết chương 1424.
Bình Luận (0)
Comment