Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1425 - Chương 1425. Tò Mò Hại Chết Mèo

Chương 1425. Tò mò hại chết mèo
Chương 1425. Tò mò hại chết mèo

“Đừng để ta đến gần ngươi. Nếu không, ngươi chết chắc.”

Thái độ của Duy Ni Tử rất nhẹ nhõm. Nói xong, cả người hắn giống như con báo săn một lần nữa nhào đến.

Câu nói này của Duy Ni Tử đã chỉ đúng trọng tâm.

Hắn nhìn ra được Đao Tử Vĩ đã bỏ ra không ít công sức nghiên cứu cách chơi dao, nhưng chỉ cần hắn áp sát, dao của đối phương không thể thực hiện được.

Bất luận tốc độ hay sức mạnh, thậm chí năng lực kháng đòn, Đao Tử Vĩ hoàn toàn không cùng cấp bậc với Duy Ni Tử. Chỉ cần áp sát, người chết chính là A Vĩ.

Trong số tất cả các kỹ năng chiến đấu, tốc độ của quyền anh phương Tây chắc chắn không ai sánh kịp.

Duy Ni Tử lắc mình một cái như con báo săn, né tránh và tiếp cận Đao Tử Vĩ bằng một bước trượt tiêu chuẩn của quyền anh phương Tây. Cùng lúc đó, con dao dài trên tay hắn không biết từ lúc nào đã cầm ngược, trực tiếp đâm từ dưới lên.

Mắt của Đao Tử Vĩ co lại như cây kim.

Là một tay chơi dao lão luyện, làm sao hắn không nhìn ra bản lĩnh của Duy Ni Tử chứ.

Duy Ni Tử cũng biết chơi dao.

Đao Tử Vĩ biết mình không thể để đối phương áp sát được. Trong khi lùi lại một bước, hắn chặn một dao bằng tay trái, đồng thời dao trong tay phải đâm ra.

“Ngươi chạy không thoát đâu.”

Bước chân của Duy Ni Tử di chuyển như những con bướm. Hắn quay sang cười nhếch mép. Đồng thời, một cú đấm bằng tay trái nhanh như chớp đánh vào cổ tay phải của A Vĩ.

“Hừ.”

Cơn đau thấu xương khiến Đao Tử Vĩ kêu đau đớn. Chưa đến một giây, hai chân hắn đã dùng sức đạp một cái, cơ thể nhanh chóng lùi lại nhằm kéo dài khoảng cách.

Hắn cũng đủ cứng cỏi, đến tận lúc này vẫn còn nghĩ cách kéo dài khoảng cách với đối phương rồi đánh tiếp chứ không phải thoát khỏi nam nhân như mãnh hổ kia.

Hắn chơi dao nhiều năm như vậy, có lòng tin có thể liều với đối phương một phen.

Kinh nghiệm thực chiến của Duy Ni Tử phong phú đến cỡ nào. Cả người như một cái bóng, đầu gối, khuỷu tay, thậm chí cả đầu… một loạt đòn tấn công như vũ bão không cho Đao Tử Vĩ cơ hội kéo dài khoảng cách.

Đao Tử Vĩ luống cuống tay chân, nhanh chóng thối lui. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hắn đã lùi lại gần mười mét. Từ đó có thể thấy thế công của Duy Ni Tử mạnh đến cỡ nào.

“Đã ghiền.”

Duy Ni Tử hét vang, lại một dao chém xuống đầu.

Đao Tử Vĩ cắn răng giơ hai con dao lên đỡ.

Trong vòng một phút chớp nhoáng này, cánh tay phải của hắn đã liên tiếp chịu những đòn tấn công mạnh. Sức mạnh tay trái của hắn không đủ, vì thế rất có thể hắn sẽ không chống đỡ nổi một dao kia nếu không dùng hai tay.

Duy Ni Tử làm ra một động tác không ai ngờ tới.

Hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn ra Duy Ni Tử sử dụng dao không thua gì Đao Tử Vĩ, nhưng hắn lại bỏ dao xuống.

“Sếp, ngươi nói xem ai sẽ thắng?”

Rebecca, Tô Bình Nam và Đỗ Cửu ngồi trong một căn phòng trên lầu bốn của tòa nhà thương mại trên đường Quảng D. Nữ nhân phấn khởi hỏi.

Căn phòng này là văn phòng của một công ty thương mại nước ngoài chính thức của Hòa Ký, vừa lúc Tô Bình Nam sử dụng làm nơi xem trò vui tốt nhất.

Sắc mặt Rebecca đỏ bừng. Mặc dù nàng là nữ nhân, nhưng dã tính ẩn trong xương cốt khiến adrenaline của nữ nhân tăng vọt.

“Đao Tử Vĩ không phải là đối thủ của Duy Ni Tử.”

Tô Bình Nam mỉm cười, tự tin nói.

Đỗ Cửu thấy ánh mắt của lão đại nhìn Duy Ni Tử giống như sư tử trên thảo nguyên nhìn thấy con mồi khiến mình hứng thú.

Nam nhân vừa nói xong, Duy Ni Tử vứt con dao xuống đã như tia chớp bắt lấy cánh tay phải của Đao Tử Vĩ, sau đó dùng nấm đấm tương tự Bát Cực Quyền đánh một cái thật mạnh vào ngực của Đao Tử Vĩ.

Đao Tử Vĩ phun ra một ngụm máu tươi. Cho dù vậy, gương mặt của hắn chỉ toàn là sự hung ác, con dao trong tay trái đâm ra ngoài.

Cánh tay của Duy Ni Tử hiện lên màu đỏ sậm.

“Đã lâu rồi không được đánh đã ghiền như vậy. Trong nhiều năm qua, ngươi là kẻ duy nhất chống chọi lâu như vậy mà vẫn chưa bị ta đánh chết. Không tệ.”

Sau khi dùng hai cùi chỏ đánh liên tiếp vào thái dương của Đao Tử Vĩ, Duy Ni Tử lùi lại.

Đao Tử Vĩ lùi về phía sau, quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run lên một cách không bình thường, cuối cùng lảo đảo nằm trên mặt đất, không còn sức sống.

“Chém chết đám khốn kiếp đó.”

Duy Ni Tử hét lớn một tiếng, sĩ khí của đám lưu manh Thập Tứ Thủy tăng vọt. Người của Hào Mã Bang ngã xuống không ít, khí thế vừa nãy bị quét sạch.

“Ba phút đánh chết Đao Tử Vĩ, đủ hung ác.”

Tô Bình Nam nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt lại càng thâm thúy. Hắn nhìn Minh Vương cách đó không xa.

“Để đàn em bị đánh chết nhằm thăm dò nội tình của Duy Ni Tử, quả nhiên người lăn lộn lâu trong giang hồ, không một ai là kẻ nhân từ cả.”

Câu nói này của Tô Bình Nam khiến Rebecca cực kỳ kinh ngạc.

“Không thể nào.”

Nữ nhân lẩm bẩm. Bởi vì theo tin tức mà Rebecca thu thập được, Minh Vương là một lão đại hung ác nhưng nghĩa khí.

Người đứng xem không chỉ có ba người Tô Bình Nam.

Từ Thiêu nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi, đột nhiên phát hiện lá gan của mình không lớn đến vậy. Hiện tại, nàng cảm thấy hai chân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, run rẩy mất kiểm soát.

Tò mò hại chết mèo. Nàng sống đến hai mươi tuổi, cuối cùng cũng hiểu thế giới ấy tàn khốc như thế nào.

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Nữ hài vội vàng nhấn nút nghe. Giọng nói quen thuộc của ba vang lên trong máy khiến nàng yên tâm hơn không ít.

“Ba, ta đang ở đường Quảng D. Không có việc gì nhưng ta…”

Nhìn đường phố hoàn toàn hỗn loạn, nàng ngồi xổm trong một góc tối như chim cút, giọng điệu hoảng hốt thuật lại cảnh tượng mà mình nhìn thấy.

“Chờ ta, đừng chọc giận những người kia, ta sẽ nghĩ cách.”

Từ Lập Hành cúp điện thoại.

Hết chương 1425.
Bình Luận (0)
Comment