Minh Vương nhìn ra cách đánh của Duy Ni Tử rất lộn xộn, nhưng vẫn là quyền anh phương Tây. Nói cách khác, thối pháp của Duy Ni Tử nhìn thì sắc bén nhưng nắm đấm của hắn mới thực sự giết người.
Minh Vương nhe răng cười. Hắn hành động.
Minh Vương hành động, đám lưu manh Hào Mã Bang gầm lên như sóng thần, âm thanh vang vọng khắp đường Quảng D.
Cái chết của Đao Tử Vĩ là một sự đả kích không nhỏ đối với những người kia, nhưng Minh Vương mới là trụ cột của bọn hắn. Thành tích bất bại nhiều năm của hắn đã khiến đám hán tử đầu đao liếm máu có một ảo giác.
Có Minh Vương ở đây, bọn hắn vĩnh viễn không bao giờ thua.
Trận chiến đầu tiên của Minh Vương không phải đấu với Duy Ni Tử mà là Lý Thái đang đánh với Tang Hào.
Mặc dù Lý Thái bị đánh ra khỏi Du Tiêm Vượng, nhưng năm đó có thể đứng vững còn không phải cường nhân sao? Cho nên, bản lĩnh của hắn cũng không nhỏ.
Minh Vương cân nhắc giống như Duy Ni Tử, đó chính là đánh ra khí thế.
Hắn vẫn luôn quan sát những hồng côn của Thập Tứ Thủy dám đứng ra lần này. Lý Thái giỏi đánh nhưng chủ yếu dựa vào sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu dày dặn trên đường phố chứ không có nền tảng luyện quyền.
Lý Thái đang đấu với Tang Hào nhìn Minh Vương bước đến, quả nhiên có chút sợ hãi. Nhưng vì mặt mũi, hắn vẫn hét lớn một tiếng, đâm thẳng con dao về phía Minh Vương.
Hắn có tính toán của mình.
Không đánh mà chạy, mặt mũi sẽ mất hết, về sau làm sao còn dẫn người được nữa. Cho nên, một khi Minh Vương đón đỡ hoặc lùi lại, hắn lập tức nói vài câu xã giao rồi rút lui, giao tên gia hỏa ác nổi tiếng này lại cho tên điên Duy Ni Tử là được.
Ngày sau cũng có thể nói là mình đã đấu một trận với Minh Vương, đủ oai rồi.
Lý Thái không ngờ tốc độ của Minh Vương lại nhanh như vậy.
Nhìn trường đao của Lý Thái bổ tới, Minh Vương quát lớn, đồng thời nghiêng người, tay trái như tia chớp bắt lấy cổ tay hắn, dùng sức vặn một cái.
Lý Thái kêu thảm, trường đao trong tay rớt xuống.
Minh Vương đắc thế không tha người, một quyền đánh thẳng vào bụng Lý Thái, khiến đối phương cong người thành con tôm.
“Chết đi.”
Minh Vương gầm lên, sức mạnh hai tay kinh người. Một tay bắt lấy tay của Lý Thái, tay còn lại nắm chặt cằm hắn, dùng sức vặn một cái.
Rắc.
Một tiếng vang nhỏ, Lý Thái còn đang liều mạng giãy dụa lập tức mềm nhũn.
Nam nhân buông tay. Dưới ánh mắt kinh hãi của những người chung quanh, hắn đột nhiên vọt về phía Duy Ni Tử.
Vẫn là phong cách trước sau như một.
Nếu ta không đánh chết ngươi, ngươi cũng đánh chết ta. Không một lời nói nhảm dạo đầu, chỉ có giết chóc trần trụi.
…
“Bình Nam, ngươi đang ở Cảng thành à?”
Trong lúc Tô Bình Nam hứng thú nhìn Minh Vương phô trương sức mạnh, điện thoại liền vang lên. Giọng nói của Mạnh đại tiểu thư truyền ra.
“Ừm, có chuyện gì không? Chúng ta không cần khách sáo như vậy.”
Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu. Làm gì có chuyện Mạnh Tịnh Tuyết không rõ hành tung của hắn chứ, nhưng khách sáo như vậy, nhất định nàng đang gặp chuyện gì đó rồi.
“Ta biết ngươi có giao dịch qua lại với một số băng đảng, có thể giúp ta một việc không? Con gái của chú ta đang đi dạo chợ đêm Cảng thành thì gặp mấy băng đảng thanh toán lẫn nhau.”
“Đường Quảng D?”
Tô Bình Nam kinh ngạc nhìn cảnh tượng chém giết bên dưới: “Bây giờ ta đang ở đây, tìm nữ hài kia không khó, nhưng ta cảm thấy lạ vì sao đối phương không sử dụng phương pháp chính thức?”
Nam nhân ngoại trừ khi phát tiết bạo lực khiến người ta dở khóc dở cười, đa số thời gian còn lại đều cẩn thận vô cùng.
Bởi vì hắn thấy Mạnh Tịnh Tuyết xuất thân đại viện, người được nàng gọi là chú chắc hẳn bối phận rất sâu, không thể nào không có đường dây trong lực lượng chính quyền.
Bỏ gần tìm xa sao?
Tô Bình Nam cần một câu trả lời.
Đổi lại là người khác thì Mạnh Tịnh Tuyết cực kỳ lạnh lùng, khó mà gần gũi, nhưng trước mặt Tô Bình Nam, nàng lại không hề giấu diếm.
“Một chi thứ vừa mới được gia tộc coi trọng, đến đây để mạ vàng, kết quả giống trống khua chiêng làm việc tư. Một khi bị truyền ra ngoài, bất luận Từ Lập Hành có làm tốt đến cỡ nào, ấn tượng về Từ gia sẽ giảm.”
Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười giải thích: “Nữ hài là đời thứ ba Từ gia ở Thịnh Kinh. Mặc dù ba của nàng là Từ Lập Hành không phải trực hệ Từ gia, nhưng đám con ông cháu cha trực hệ thật sự bùn nhão không thể trát tường, không có ai để lựa chọn. Cho nên bọn hắn dự định toàn lực nâng đỡ Từ Lập Hành có học thức và hiền lành này.”
“Hiền lành? Đây là lý do mà ngươi giúp hắn?”
Tô Bình Nam lập tức nắm được từ quan trọng.
“Đúng, tính cách của hắn nói dễ nghe là hiền lành, nói khó nghe là nhu nhược. Từ gia phải tốn rất nhiều công sức mới cho hắn đến Hồng Kông. Lúc này, hắn nên cẩn thận làm việc.” Giọng điệu nữ nhân ẩn chứa sự khinh thường: “Nhưng hắn lại mềm lòng dẫn theo con gái ra ngoài mở mang tầm mắt. Từ gia không có người kế tục rồi.”
Ở đầu dây bên kia, nữ nhân cười tươi như hoa: “Nhưng mạng lưới quan hệ của Từ gia không nhỏ. Người hiền lành cũng có chỗ tốt của người hiền lành, chính là trọng tình nghĩa. Giúp hắn chuyện này cũng không lỗ.” Nữ nhân nói rất uyển chuyển nhưng Tô Bình Nam nghe hiểu.
Hiền lành không chỉ đại diện cho trọng tình nghĩa, đồng thời cũng đại diện cho dễ khống chế. Thật ra nữ nhân đang tạo dựng một mối quan hệ cho hắn, nhưng ngại tính tình hắn kiêu ngạo, cho nên nàng không nói thẳng mà thôi.
“Được rồi, chỉ cần nữ hài ở đường Quảng D, tất nhiên sẽ có cách dẫn ra.”
Nam nhân gật đầu, sau đó quay sang nhìn Rebecca, gật đầu một cái, ánh mắt chuyển hướng sang cuộc chiến bên dưới.