Minh Vương và Duy Ni Tử đứng đối diện nhau.
Nhìn Đao Tử Vĩ nằm dưới đất, nam nhân lên tiếng: “A Vĩ theo ta đã mấy chục năm. Hôm nay, bất luận thế nào ta cũng phải đánh chết ngươi.”
Duy Ni Tử cười lạnh: “Ngươi không đánh chết ta, ta cũng đánh chết ngươi. Ra ngoài lăn lộn, mạng đã sớm giao cho ông trời. Giết được hay không là do ngươi.”
Duy Ni Tử đủ cuồng vọng.
Nhìn hai tay Minh Vương trống không, hắn ném trường đao trong tay xuống: “Đánh chết ngươi, không ai không phục ta.”
Nói xong, một quyền của Duy Ni Tử đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của Minh Vương.
Minh Vương không tránh không né, tay phải nắm chặt đột nhiên vung ra.
Nắm đấm của hai người va vào nhau thật mạnh.
Hai bên đều muốn thử sức mạnh của nhau.
…
Đám người trước mắt giống như dã thú, tiến hành giết chóc một cách trần trụi, khiến cho Từ Thiêu run rẩy đến mức không biết làm sao. Cảng thành giống như Thiên Đường trong suy nghĩ của nữ hài thì ra lại dã man đến vậy.
Bốc đồng bao giờ cũng phải trả giá. Nàng sinh ra trong một gia đình cho nàng có vốn liếng để bốc đồng.
Cuộc ẩu đả giữa hai bên dần nóng lên. Hiện trường cuộc hỗn chiến không ngừng mở rộng. Nữ hài muốn rời đi nhưng hai chân không thể cử động.
“Có lẽ bọn hắn sẽ không tổn thương những người vô tội.”
Đây là kỳ vọng duy nhất trong lòng Từ Thiêu.
Không khó để tìm một nữ hài tại hiện trường băng đảng đang thanh toán lẫn nhau như Mạnh đại mỹ nữ nghĩ.
Thật ra nàng không biết băng đảng đạt đến trình độ như Hào Mã Bang và Thập Tứ Thủy đều có một chế độ quy định hoàn chỉnh.
Mọi người ai cũng dựa vào liều mạng để cầu tài.
Nếu là cầu tài, ngươi không được để cho bên trên nhìn ngươi như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Các ngươi quậy sao cũng được, nhưng tuyệt đối đừng chọc giận hoàng đế, nhất định phải tận lực ngăn chặn sự việc trong phạm vi khống chế của mình.
Làm việc với quy mô lớn không được sử dụng súng.
Tuyệt đối không được liên lụy đến người đi đường vô tội.
Đây là hai quy tắc thép, đồng thời cũng là cơ sở để bọn hắn tồn tại. Cho nên, vì sao cánh săn ảnh ở Cảng thành rất dữ dội nhưng rất ít khi vạch trần chuyện của băng đảng?
Thứ nhất, dân chúng không có hứng thú.
Thứ hai, cái giá bỏ ra quá lớn.
Đám lão đại của băng đảng không phải là người nổi tiếng hay thuộc tầng lớp thượng lưu cần phải giữ mặt mũi. Nếu tin tức của ngươi bị cảnh sát chú ý, rất có thể sẽ có mấy tên nhóc mười mấy tuổi đi đốt nhà của ngươi.
“Từ tiểu thư?”
Rebecca đi giữa Đỗ Cửu và Đỗ Thạch xuất hiện trước mặt Từ Thiêu, nữ hài không khống chế được sợ run cả người.
“Đừng hỏi, chúng ta đi mau. Yên tâm đi, ta được ba của ngươi là Từ Lập Hành nhờ vả, ngươi lên lầu với ta trước.”
Rebecca chỉ vào tòa nhà thương mại đằng sau cách đó không xa. Gương mặt nữ hài lạnh nhạt nhìn cuộc chém giết kinh khủng xung quanh khiến người ta yên tâm hơn không ít.
“Cảm ơn ngươi.”
Nghe thấy tiếng quốc ngữ, nữ hài vội đứng lên.
…
Đám lưu manh đang sống mái với nhau đều nhìn thấy cảnh tượng này nhưng chẳng ai đi ngăn cản.
Bọn hắn cho rằng đây chỉ là mấy đứa con gái nhà giàu đi lạc vào đây. Bây giờ, lực chú ý của bọn hắn đều đổ dồn vào trận quyết đấu ở trung tâm.
Lần này đối quyền lập tức phân ra cao thấp.
Minh Vương không nhúc nhích, còn Duy Ni Tử thì lùi về phía sau một bước, cổ tay thậm chí còn có chút run rẩy.
“Muay Thái?”
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Sắc mặt Duy Ni Tử hung dữ, ra đòn trước, nhưng cú đấm của Minh Vương lại phát sau đến trước. Hơn nữa, quỹ tích đường cong cho thấy rõ đối phương luyện cái gì. Hắn không ngờ Minh Vương đã công thành danh toại nhiều năm, thực lực vẫn không hề giảm xuống. Đúng là đáng sợ!
“Sợ rồi à?”
Minh Vương cười lạnh.
Duy Ni Tử không nói gì, chỉ nghiêm túc di chuyển. Đây chính là kỹ thuật tiêu chuẩn của quyền anh phương Tây, khống chế khoảng cách trong phạm vi mình có thể kiểm soát.
Hắn tuyệt đối có lòng tin với chính mình. Mặc kệ Minh Vương có trạng thái như thế nào, hắn tuyệt không có khả năng đỡ đòn.
Chỉ cần để cho Duy Ni Tử nắm được cơ hội, đòn ra liên tiếp sẽ khiến cho đối phương không có cơ hội để thở dốc.
Duy Ni Tử thực hiện một cú móc trái vào phần dưới cổ Minh Vương. Cú đấm này nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thực tế lại giữ hơn phân nửa lực đạo. Bởi vì Duy Ni Tử muốn nhìn xem phản ứng của Minh Vương bao nhanh.
Minh Vương nghiêng người, gầm thét.
Một cú móc cùi chỏ kiểu Muay Thái tiêu chuẩn nện vào huyệt Thái Dương của Duy Ni Tử. Mặt, tai, thậm chí ngực đều là mục tiêu công kích của cú đấm này.
Với lực đạo của hắn, nếu bị đánh trúng coi như biết sinh tử.
Phản ứng của Duy Ni Tử rất kinh người. Tay trái của hắn nâng lên, ngăn được cú đánh cùi chỏ thật mạnh của Minh Vương. Đồng thời, một đòn lên gối đánh thẳng vào bụng của Minh Vương.
Minh Vương cũng khuỵu gối đụng tới.
Kêu đau một tiếng, cả hai bên đều lui về sau mấy bước.
Muay Thái, danh xưng bất bại năm trăm năm.
Nắm đấm, bàn chân, cẳng chân, đầu gối, khuỷu tay hầu như đều là vũ khí để tấn công. Để hạ gục đối thủ, những bộ phận này đã được đặc biệt tăng cường sức mạnh và huấn luyện không biết bao nhiêu lần.
Nhiều năm trước, xương ống chân của Minh Vương bị một quả tạ nặng mười kg liên tục lăn qua lăn lại. Loại đau đớn đó không phải con người có thể chịu đựng được. Nhưng tất cả những đau đớn mà hắn phải chịu đã được đền đáp vào lúc này.
Duy Ni Tử kêu lên, bước chân lảo đảo lui lại.
Minh Vương gầm lên một tiếng, chất adrenaline tiết ra khiến vẻ mặt của hắn trở nên điên cuồng. Hắn liên tục tung ra những cú đấm giống như một cơn bão.
Duy Ni Tử lui nhưng không loạn.
Năng lực kháng đòn của hắn cực kỳ kinh người. Hắn giơ hai tay bảo vệ chỗ hiểm trên người. Hắn giống như một con thuyền trôi theo sóng gió dưới những cú đánh điên cuồng của Minh Vương.
Bịch, bịch, bịch.
Âm thanh nắm đấm nện vào cơ thể có thể nghe được rõ ràng. Đám lưu manh Hào Mã Bang xung quanh đều hô lên điên cuồng.