“Nhưng các ngươi đừng quên Hòa Ký cứ hai năm sẽ chọn đầu lĩnh lại một lần. Phi Cơ còn ba tháng nữa sẽ hết nhiệm kỳ, làm như vậy ai có thể tiếp nhận?”
Câu nói này của Thiết Hà khiến bầu không khí trở nên im lặng.
Đúng vậy, Hòa Ký gióng trống khua chiêng thu người bành trướng thế lực, nhưng là thế lực của Phi Cơ. Một khi hắn lui xuống, đời tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?
Những công ty có lợi nhuận cao nhất đều do Phi Cơ đứng tên riêng, Hòa Ký chiếm rất ít. Huống chi quan điểm của Hà Thiết rất giống với Đặng mập năm đó.
Nếu ngươi không tuân theo các quy tắc, ai còn nhìn nhận đám lão nhân chúng ta nữa?
Cứ cái đà này, Hòa Ký sẽ trở thành Tân Ký tiếp theo.
Trong bầu không khí nghiêm trọng, Thập Nhị thúc ung dung nói: “Thế giới luôn luôn thay đổi, tại sao Hòa Ký lại không thể thay đổi? Nếu ngươi không muốn thay đổi, vậy thì đừng thay đổi nó.”
Sắc mặt Thiết Hà lập tức thay đổi.
Trì thúc cười ha hả nói tiếp: “Ta cảm thấy Phi Cơ không tệ, đối xử với chúng ta cũng rất tốt. Chúng ta còn có thể sống bao lâu nữa chứ, cần chi phải giày vò như vậy.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Thiết Hà khiếp sợ nhìn biểu hiện của những lão nhân còn lại. Hắn kinh ngạc phát hiện đa số người đều tán đồng.
“Chúng ta là băng đảng, không phải dân làm ăn.”
Thiết Hà thực hiện một động tác mà không ai ngờ được.
Hắn đứng dậy, quỳ trước mặt Quan Nhị Gia.
“Bốn cộng tám cộng chín là hai mươi mốt, cộng ba mươi tám là chữ Hồng, quy tắc thứ nhất có ghi, một khi đã vào bang thì không được rời bang. Long Đầu hai năm truyền một lần. Vì anh em không tiếc mạng sống, cùng nhau trông coi. Bất kỳ thế hệ nào cũng không được chuyển sang thành gia tộc.”
Dứt lời, Thiết Hà giơ bát hoa sen bày trước mặt Quan Nhị Gia, liếc mắt nhìn tất cả những người còn lại: “Các ngươi đã thề câu nói này trước mặt Quan Nhị Gia. Nhớ kỹ, nếu vi phạm lời thề sẽ như thế nào?”
Choang.
Bát hoa sen bị Thiết Hà đập bể: “Như bát hoa sen này.”
Bầu không khí như đông cứng lại.
Tất cả mọi người đứng dậy, biểu hiện trang nghiêm. Thiết Hà hành động như vậy, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, mặt mũi nhất định phải nể.
Thiết Hà đã lâu rồi không uy phong như thế, hắn không phát hiện ra rất nhiều người bao gồm Thập Nhị thúc đều nhìn hắn như nhìn người chết.
…
Đối với việc Phi Cơ đưa ra giá hoa hồng như vậy, người động tâm đầu tiên của Thập Tứ Thủy là Xuy Thủy Mẫn. Hai chục triệu đối với hắn không phải con số nhỏ. Cộng thêm trọng tâm của hắn tập trung vào ngành giải trí, đối với chuyện chém giết thật sự là hắn có hơi chán, tâm tư tẩy trắng rất nặng.
Phi Cơ rất có dã tâm, vừa có tiền vừa có thể toàn thân trở ra là một lựa chọn tốt.
…
Cảng thành, vịnh Nước Cạn.
Mặc dù nơi này tấc đất tấc vàng, tầm mắt vẫn khoáng đạt. Lưng tựa núi Tử La Lan, có thể nhìn bao quát toàn cảnh đối diện vịnh Nước Cạn.
Trời xanh mây trắng và sóng biển.
“Có tiền thật tốt.”
Lưu Hưng Thịnh đến từ bộ phận điều tra tội phạm thương mại CIB huýt sáo trước khung cảnh tươi mát trước mặt, sau đó vui vẻ hỏi Trần Giai Nhạc đang dẫn đội: “Sếp, ngươi nói xem những người sống thư thái ở đây tốt đến vậy mà còn dính dáng đến băng đảng làm chi. Đúng là đầu óc có bệnh.”
“Mau bớt bớt cái miệng lại.”
Trần Giai Nhạc chỉnh cấp dưới của mình một câu: “Lần này kẻ chúng ta đối mặt là hào môn vọng tộc chân chính, không phải dân thường đột nhiên phát tài. Tất cả phải làm hết sức cẩn thận.” Là tổ trưởng một tổ ở CIB, ánh mắt nam nhân không đè nén được sự vui vẻ.
Hắn làm việc ở CIB nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với tài phiệt cao cấp như thế.
Mục tiêu lần này là bà hai Hà gia tiếng tăm lừng lẫy ở Cảng thành, cũng chính là Lam tiên sinh không ai không biết.
Xét theo nguyên tắc, những nhân vật này không được phép điều tra. Đây là luật thép ở một thành thị nơi tư bản là vua.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Lý do của cuộc điều tra này là bà tư Lương An Kỳ của Hà gia tố cáo.
Đối phương thậm chí sẵn sàng cung cấp nhân viên tài chính ra làm chứng trước tòa, có thể chứng minh Lam tiên sinh đã chuyển khoản bốn mươi lăm tỷ cho một băng đảng tiến hành hoạt động phạm pháp.
Nhân chứng, vật chứng đều đã có đủ, lại có Lương thái thái nhúng tay, lần này không ai dám che giấu, vì thế mới có hành động hôm nay.
Toàn bộ dân chúng Cảng thành không ai không biết Hà gia và Thập Tứ Thủy. Ngành công nghiệp cờ bạc Hào Giang lớn đến như vậy, không có băng đảng làm việc sao có thể xuôi gió xuôi nước.
“Ân oán hào môn với khối tài sản năm trăm tỷ chính là cơ hội để chúng ta nổi tiếng. Cho nên, ta muốn mọi người hợp tác với nhau, vứt bỏ những suy nghĩ không tốt.”
Trần Giai Nhạc nhìn những đồng nghiệp đã hợp tác nhiều năm, không nói những lời khách sáo: “Nếu thành công, trong lý lịch của chúng ta sẽ có một dấu son đỏ chót.”
Ánh mắt nam nhân trở nên lạnh lùng: “Với tư cách là một nhân viên CIB lâu năm, ta thành thật khuyên mọi người một câu.”
Nhìn biểu hiện nghiêm túc của cấp dưới, Trần Giai Nhạc chậm rãi lên tiếng: “Có một loại tiền phỏng tay, không dính vào được đâu.”
Nhìn vào dinh thự số 1 ở vịnh Nước Cạn, Trần Giai Nhạc hít một hơi thật sâu.
…
“Phi Cơ ca, hôm nay Thiết Hà gọi một đám xương già chúng ta đến mở hương đường, ta là người đầu tiên phản đối.”
Quán bar ZT vẫn chưa đến giờ kinh doanh. Hoàn cảnh vắng vẻ khiến Trì thúc có chút không quen. Khi nhìn thấy Phi Cơ, hắn lập tức đứng dậy, nịnh nọt đến bên cạnh đối phương, tường thuật kỹ càng tình huống tối hôm qua.
“Trì thúc có lòng, ta cảm ơn ngươi.”
Đã sớm biết chuyện gì xảy ra, Phi Cơ mỉm cười nói với Trì thúc, sau đó vỗ tay một cái. Một tên đàn em lập tức chạy đến.
“Cầm hai triệu tiền mặt đến đây.”
Lời Phi Cơ nói khiến Trì thúc cười tươi như hoa.