Trong giang hồ, loại người tam giáo cửu lưu nào cũng có, tin tức lúc nào cũng linh thông.
Nửa tiếng sau, tin Teddy được mãn hạn sớm, muốn giương cờ Thập Tứ Thủy được truyền khắp Cảng thành.
Tô Bình Nam một lần nữa cảm nhận được hiệu ứng hồ điệp của hắn.
Ở một thời không khác, hắn đã từng gặp Hồng Hán Nghĩa vài lần, cho nên hắn biết rõ thông tin của người này.
Người này sẽ mãn hạn tù vào năm tới.
Hơn nữa, hắn đã có một bước tiến lớn sau khi ra tù, chịu bỏ ra một số tiền rất lớn. Mặc dù hắn từ bỏ thị trường ma tuý Cảng thành, nhưng lại thành lập hộp đêm lớn nhất Châu Á.
Chưa hết, hắn còn kiểm soát sòng bạc trực tuyến lớn thứ hai trên thế giới, cũng là một trong những nhà cái cá cược lớn nhất châu Á.
Vào thời hoàng kim, bởi vì lưu lượng tiền mặt của hắn quá lớn, hắn đã thuê hơn chục người chỉ để đếm tiền từ mười giờ tối đến khi ngân hàng mở cửa.
Có thể thấy phương pháp kiếm tiền của người này rất cao minh. Hơn nữa, hắn còn cực kỳ trọng nghĩa khí, đàn em trung thành với hắn rất nhiều. Tô Bình Nam đã từng hỗ trợ đối phương khi hắn còn lang thang ở bên ngoài.
“Ngươi thấy Hồng Hán Nghĩa như thế nào?”
Tô Bình Nam nhìn Phi Cơ, gương mặt không chút biểu cảm.
“Ta đã nói rồi, ai tiếp nhận vị trí đầu lĩnh của Thập Tứ Thủy, ta đánh người đó. Teddy ca cảm thấy mình đủ oai phong, vậy thì ta đánh chìm hắn.”
Ánh mắt Phi Cơ hung hãn, không hề sợ hãi chút nào.
“Kê Cước Hắc và Xuy Thủy Mẫn đều có ý ngăn cản. Bây giờ Teddy ca vừa mới xuất hiện, bọn hắn lại do dự. Cho nên, ta thấy nhất định phải đánh.”
Trong ánh mắt hung ác của Phi Cơ mang theo sự chờ mong. Hắn biết rõ, nếu giẫm lên thi thể của Hồng Hán Nghĩa, toàn bộ Cảng thành không ai có thể ngăn được hắn.
“Muốn đánh thì đánh, nhưng phải gọn gàng linh hoạt.”
Tô Bình Nam ngừng gõ lên bàn: “Đánh bất ngờ, trực tiếp đánh chìm hắn.”
Cá độ bóng đá và sòng bạc trực tuyến đã sớm được Tô Bình Nam xem là vật trong tay. Bố cục Hào Giang lâu như vậy, làm sao hắn cho phép người khác xuất hiện làm rối chứ.
“Đã làm thì phải làm cho tuyệt.”
Nam nhân gật đầu với Đỗ Cửu và Đỗ Thạch: “Hai người đi hỗ trợ, đánh cho ra khí thế lôi đình vạn quân. Cảnh tượng hoành tráng đã đủ nhiều, đánh giằng co sẽ không tốt cho tất cả mọi người.”
Tất cả mọi người đều khom người. Tô Bình Nam đứng dậy: “Ta đi ăn khuya đây.”
…
Việc Hồng Hán Nghĩa được trả tự do sớm không chỉ ảnh hưởng tới một mình Hòa Ký.
“Càng lúc càng náo nhiệt. Lúc này Hồng Hán Nghĩa được thả, ngươi nói đó có phải là hành động của Lam tiên sinh hay không?”
Lương Văn Xương và A Chính đột nhiên xuất hiện trong băng thất của Cửu Văn Long. Gương mặt của Lương Văn Xương càng lúc càng già nua hơn trước đây, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén như cũ.
“Cũng bình thường thôi. Gần đây, vị Lam tiên sinh kia sống không được yên ổn.”
A Chính gọi một cái bánh bao thịt heo, nhai ngấu nghiến: “Cứ để bọn hắn đánh đi. Bây giờ có ầm ĩ đến maya cũng còn tốt hơn lúc Cửu Long thành trại. Ít nhất nội bộ bọn hắn chó cắn chó, không ảnh hưởng đến người dân bình thường.”
“Ngươi không phát hiện ra gì sao? Hiện tại rất nhiều chuyện đều có cái bóng của Phi Cơ. Ta tìm ngươi không phải là để mời ngươi ăn cơm.”
Lương Văn Xương thấp giọng nói: “Tại sao ngươi lại không đi theo Phi Cơ? Ta cần tất cả tin tức liên quan đến hắn.”
A Chính ngồi thẳng người: “Phi Cơ quá cẩn thận. Hắn gần như không ra ngoài sau khi bị thương. Cho nên ta không thu được bất kỳ tin tức nào có ích.”
Nói xong, nam nhân cũng hạ thấp giọng nói: “Bà tư Hà gia đã phát lực. Đám người nước ngoài nói chúng ta lãng phí tiền đóng thuế, cho nên hành động tạm hoãn.”
Nói xong, A Chính nhìn sắc mặt trắng bệch của Lương Văn Xương, giọng điệu chân thành: “Sếp, bây giờ ngươi không thể thăng chức thành phó giám đốc, cùng lắm hai năm nữa là phải về hưu, ngươi cần chi phải cực khổ như vậy?”
“Làm người nên có thứ mà mình kiên trì.”
Lương Văn Xương mỉm cười nói.
“Ngươi không thấy Phi Cơ giống xax hội đen sao? Tính cách ngang tàng. Trùng hợp cây đao Hồng Hán Nghĩa đủ cứng, cứ để bọn hắn đấu với nhau một trận, ai chết cũng là chuyện tốt.”
Hoàng Văn Chính lắc đầu: “Phi Cơ có lợi hại hơn nữa cũng lợi hại hơn Pha Hào chắc? Năm đó Pha Hào còn phải vào tù nữa là. Ta thấy ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Để tăng cường sức thuyết phục, nam nhân chép miệng nói với Cửu Văn Long đang bận rộn trong bếp: “Người đủ hung ác năm đó chẳng phải bây giờ đã quay về chính đạo sao?”
“Ngươi đừng vì chuyện mình bị giáng chức mà cứ canh cánh trong lòng.”
“Ngươi có phát hiện gì về nữ nhân Chung gia ở Đồn Môn không?”
Lương Văn Xương chuyển chủ đề.
Hắn đã theo dõi Hòa Ký mấy chục năm, cho nên hắn biết rõ hành vi đáng sợ của Phi Cơ. Hắn biết chứng cứ của Bản thúc là do Phi Cơ bày ra, nhưng hắn không ghi hận.
Hắn sợ Hòa Ký biến thành một kẻ khổng lồ không thể kiểm soát.
“Không có tin tức.”
Hoàng Văn Chính đặt đũa xuống: “Ta cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Tại sao một tiểu thư con nhà giàu lại làm việc cẩn thận như vậy? Ta hoài nghi có nội ứng bên cạnh ta.”
Bầu không khí im lặng lại.
Hơn nữa, nếu nội bộ có cấp dưới bị mua chuộc, điều này nói rõ Hòa Ký đã trưởng thành một cách đáng sợ.
“Ngươi vẫn luôn hoài nghi đằng sau Phi Cơ có người. Đây là thứ mà ta đã cố gắng hết sức để điều tra cho ngươi.”
Hoàng Văn Chính nói sang chuyện khác, sau đó lấy một cái túi từ bên dưới đưa cho Lương Văn Xương.
“Tô Bình Nam, ông trùm đại lục, tài sản cực kỳ lớn. Hắn đầu tư vào cảng Đồn Môn Cảng thành, ngân hàng và tài chính. Người của ta nhìn thấy hắn luyện quyền với Phi Cơ.”
Lương Văn Xương cầm lấy một tấm ảnh chụp không rõ lắm. Nam nhân trong tấm ảnh có ánh mắt như chim ưng, sắc mặt kiêu ngạo đập vào mắt.