Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1435 - Chương 1435. Chúng Ta Đánh

Chương 1435. Chúng ta đánh
Chương 1435. Chúng ta đánh

Thiết Hà vẫn giống như ngày thường, thảnh thơi uống trà sớm, sau đó đến sạp báo mua một tờ tuần san lá cải của ngày hôm nay. Công bằng mà nói, cuộc sống thư thái của hắn bây giờ cũng nhờ một phần công lao cải cách của Phi Cơ.

Tuy nhiên, quy củ vẫn là quy củ.

Thiết Hà cho rằng lúc đó hắn ủng hộ Phi Cơ là chuyện phải làm. Chỉ có bầu cử mới có thể giúp cho Hòa Ký giữ vững sức cạnh tranh với các băng đảng khác.

Nghĩa Quần trở thành một băng đảng hết thời không phải vì chế độ một nhà độc đại sao?

Nếu để cho Phi Cơ liên nhiệm, một khi hắn bị đóng đinh, đến lúc đó không chỉ Hòa Ký, cuộc sống của đám lão già bọn hắn sẽ càng thêm khó khăn. Đáng tiếc tầm nhìn của đám người Trì thúc quá hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy chút lợi ích trước mắt mà thôi.

Hắn chào hỏi mấy hàng xóm láng giềng. Nói thật, Thiết Hà rất thích cuộc sống hiện tại. Mặc dù căn nhà của hắn hơi cũ, nhưng hàng xóm đều là bạn bè mấy chục năm, tối lửa tắt đèn có nhau.

Tuổi tác không tha người.

Leo lên lầu bốn đã thở hồng hộc, Thiết Hà nào còn bóng dáng hô mưa gọi gió năm xưa. Khi vừa mới bước lên đầu cầu thang, mấy đứa con nít đột nhiên xuất hiện dọa hắn nhảy dựng, trái tim lập tức đập nhanh.

Bệnh cũ tái phát.

Thiết Hà lục lọi lọ thuốc trong túi, một bàn tay đột nhiên đánh rơi lọ thuốc của hắn, sau lưng bị người ta đẩy một cái thật mạnh.

Từ xưa anh hùng và mỹ nhân đều giống nhau, không chấp nhận được tuổi xế chiều.

Tế lão nhìn Thiết Hà mà mình sùng bái nhất năm đó dần dần mất đi sự sống, lúc này mới lớn tiếng la lên.

“Cứu người, Thiết Hà thúc bị ngã, mau gọi xe cứu thương.”

Lam tiên sinh vừa mới bước ra khỏi CIB đã bị một đám phóng viên vây quanh. Đủ loại câu hỏi sắc bén khiến khuôn mặt nữ nhân luôn tỏ ra điềm đạm trở nên u ám.

Trong vòng một giờ ở ICAC, Lam Quỳnh Anh đã phản ánh một cách sinh động xuất thân của một gia đình giàu có.

Từ lúc đến ICAC, nữ nhân không nói một lời nào. Mọi chuyện cần thiết đều giao cho mấy vị luật sư tiếng tăm lừng lẫy ở Cảng thành xử lý.

Thậm chí người nước ngoài và người phụ trách ban ngành Lý Uy Liêm đích thân ra tiếp khách, lúc này mới khiến cho nữ nhân mỉm cười.

Lam tiên sinh làm rất trong sạch.

Tất cả các bằng chứng đều chỉ ra nàng đã chi một số tiền mặt rất lớn, nhưng cục diện vốn bất lợi đã ngừng lại sau khi giám đốc công ty bách hóa Vĩnh Lợi Dương Nhạc ra đầu thú.

Thậm chí nàng còn gật đầu với Trần Giai Nhạc trước khi rời đi, nói một câu duy nhất: “Lần sau khi ngươi dẫn người đến nhà của ta thăm hỏi, nhớ phải thay giày khác. Như vậy sẽ không để lại vết tích trên sàn nhà.”

“Lam tiên sinh, nghe nói lần này ngươi được mời đến ICAC điều tra là do dính líu đến việc thao túng các băng đảng tham gia vào hoạt động phi pháp?”

“Lam tiên sinh, ngươi thấy sao về vụ ngoại tình trắng trợn của đại tiểu thư?”

Trước những vấn đề dày đặc như thế, Lam Quỳnh Anh ngẩng đầu, nở một nụ cười công thức hóa.

“Tất cả đều có bóng dáng của những kẻ tiểu nhân đằng sau quấy rối, mượn gió bẻ măng bôi xấu danh dự của ta.”

Nữ nhân nhìn vào camera, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôn hầu tử có nhảy nhót cho lắm cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật tổ. Chúng ta cứ từ từ chơi, xem ai cười đến cuối cùng.”

Trại giam Stanley.

So với bên Lam tiên sinh náo nhiệt, bên Hồng Hán Nghĩa quạnh quẽ hơn nhiều.

“Đừng quay lại đây nữa. Một đời có mấy lần mười mấy năm chứ.”

Cai ngục có mối quan hệ tốt với Hồng Hán Nghĩa đưa cho hắn những vật phẩm tùy thân trước khi vào tù, chân thành nói: “Ngươi nên sống cho yên ổn. Nhiều năm như thế, có lẽ khoảng thời gian ngươi ngủ yên ổn nhất chính là khoảng thời gian ở trong tù.”

Hồng Hán Nghĩa mỉm cười, đeo chiếc đồng hồ Rolex lên tay: “Ta là người Triều Sán, sinh ra đã có tính cách đó, chết đói cũng không làm công.”

Nam nhân lắc đầu: “Ta không biết làm những điều đúng đắn.”

Chết đói cũng không làm công.

Mười ba năm ở tù cũng không mài mòn sự ngang ngược của Hồng Hán Nghĩa. Nam nhân vẫn sắc bén như một thanh đao uy chấn hồi Cửu Long thành trại trước đây.

“Tùy ngươi, ngươi ăn ngon ngủ ngon trong tù, ngươi vẫn cứ cho rằng thời gian chém giết bên ngoài mới thú vị à?”

Trần bá lẩm bẩm mở cánh cổng đến thế giới tự do.

“Suy nghĩ cho thật kỹ ngươi muốn cái gì, Nghĩa ca.”

Bên ngoài cổng trại giam, tám chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu ven đường. Mười mấy hán tử biểu hiện hung hãn đứng hai bên xe vừa nhìn thấy Hồng Hán Nghĩa lập tức khom người.

“Teddy ca.”

Hoa Hỉ vui vẻ bu lại. Tính tình của hắn nóng nảy. Lão đại ngồi tù, hắn bị đè ép ở phố Cửu Giang nhiều năm, đã sớm không thể chịu đựng được: “Thiên thúc gửi tin cho ta, người của thế hệ bọn hắn đều ủng hộ lão đại ngươi một lần nữa thượng vị.”

“Ta biết rồi.”

Mặc dù ở tù, tin tức của Hồng Hán Nghĩa vẫn linh thông.

“Hòa Ký xuất hiện một Phi Cơ sao? Nghe nói hắn đủ hung ác. Bây giờ mọi người bị hắn đánh thành vụn cát, đây là muốn ta phất cờ à?”

“Đúng vậy.”

Hoa Hỉ vẫn luôn trung thành tuyệt đối với Hồng Hán Nghĩa, gắn bó với phố Cửu Giang. Hắn không xuất hiện trong sự kiện Thập Tứ Thủy vừa qua, thành ra hắn không hiểu rõ nội tình bằng lão đại của mình.

Hồng Hán Nghĩa ung dung đốt điếu thuốc Hồng Vạn mà Hoa Hỉ đưa tới: “Chúng ta không thể kinh doanh ma túy được nữa. Nếu không, ta sẽ không ngủ được. Trần Bá nói đúng, còn nhiều anh em cần phải nuôi mà.”

Hồng Hán Nghĩa bị chứng mất ngủ rất nghiêm trọng. Nam nhân không có cảm giác ngủ ngon trong rất nhiều năm. Tuy bề ngoài hắn tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.

“Nuôi người thì phải có địa bàn.”

Hồng Hán Nghĩa cong tay búng tàn thuốc theo đường vòng cung xinh đẹp: “Thông báo cho các anh em, chúng ta đánh.”

Hết chương 1435.
Bình Luận (0)
Comment