“Đã là năm 1997 rồi, đương nhiên chúng ta có rất nhiều chuyện cần hợp tác. Bây giờ không phải thời đại tứ đại tham trưởng, làm cái gì cũng phải nhìn mặt nhau.”
Diệu Hoa mỉm cười: “Kinh nghiệm của ta không đủ, cũng chẳng có hứng thú thượng vị.”
Ba người có tư cách thượng vị nhất đều đã tỏ thái độ. Nội bộ bất hòa đã bày ra một cách trần trụi ngay trước mặt mọi người.
Thiên thúc không suy nghĩ nữa.
“Khi Dũng ca còn sống, rất nhiều người các ngươi đều ngoan ngoãn nghe lời. Tuy mọi người đều có một chữ Đầu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không đến mức không thể vãn hồi như bây giờ.”
Thiên thúc cố nén lửa giận: “Thập Tứ Thủy đã đến nước này, các ngươi còn có suy nghĩ đó, thậm chí có không ít người còn dự định đầu quân qua Hòa Ký.”
Lão nhân cười giễu: “Hai chục triệu tiền hoa hồng, vung mạnh tay thật.”
Thấy mọi người vẫn không nói lời nào, Thiên thúc nói tiếp: “Ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi có muốn ngồi lên cái ghế đó không?”
Theo ánh mắt của lão nhân, Xuy Thủy Mẫn là người đầu tiên lắc đầu, biểu thị từ chối. Tiếp theo, Kê Cước Hắc và Diệu Hoa cũng lắc đầu theo.
“Tốt, nếu các ngươi đã không muốn ngồi.”
Nụ cười của Thiên thúc trở nên giảo hoạt: “Vậy các ngươi có ý kiến gì khi người khác ngồi lên vị trí này hay không?”
“Không.”
Ba người gần như trả lời cùng một lúc, thái độ giống như trút được gánh nặng.
Bầu không khí bớt căng thẳng.
Không ít người châu đầu ghé tai, thậm chí Xuy Thủy Mẫn còn phả một vòng khói thuốc lớn hơn lúc trước.
“Teddy ca sắp ra rồi.”
Thiên thúc nhìn khung cảnh náo nhiệt như chợ bán thức ăn, cười mỉa: “Nếu các vị đang ngồi đây không muốn thượng vị, ta đề nghị Teddy ca một lần nữa ngồi lại vị trí này.”
Toàn trường yên tĩnh.
Người già tinh, quỷ già linh. Cả cuộc đời Thiên thúc luôn hấp tấp, bây giờ bắt đầu biết động não. Một kích này đủ trí mạng.
Một thành phố có nền văn hóa cộng đồng sâu sắc như Cảng thành, mãnh long giang hồ nhiều như cá diếc sang sông.
Bất luận Trương Bạt Hồ đã từng ngang ngược càn rỡ hay Phủ Đầu Tuấn hung ác vô địch, nổi tiếng qua đi, khi nhắc lại chẳng qua cũng chỉ một câu đánh giá mà thôi.
Qua nhiều năm như vậy, chỉ có một người có thể đánh đồng với Đỗ tiên sinh hô mưa gọi gió mười dặm Thượng Hải phồn hoa, đó chính là Teddy ca Hồng Hán Nghĩa.
Trước có Đỗ Nguyệt Sinh, sau có Hồng Hán Nghĩa.
Chỉ mười chữ ngắn ngủi nhưng có thể bộc lộ rõ uy phong tung hoành giang hồ ba mươi năm không ngã của người Triều Sán.
…
“Teedy ca sắp ra rồi?”
Xuy Thủy Mẫn ngồi thẳng người: “Không phải sang năm mới mãn hạn sao?”
Không chỉ hắn, vẻ mặt của tất cả mọi người trở nên nghiêm túc. Biểu hiện của Kê Cước Hắc cũng ngưng trọng.
“Do cải tạo tốt, cho nên Teddy ca được mãn hạn sớm một năm.”
Mặt Thiên thúc không thay đổi trả lời: “Mười bốn năm qua, các ngươi đến thăm hắn được bao nhiêu lần? Đương nhiên không biết rồi.”
Lão nhân không còn hứng thú nói tiếp quay người rời khỏi quán trà, lạnh lùng để lại một câu: “Đừng ai mang quy củ ra nói. Các ngươi đều là lão đại, có nói cũng như tát nước ra ngoài. Bây giờ, ngoài hắn ra chẳng ai xứng với vị trí đầu lĩnh cả.”
…
“Đừng mang quy củ ra nói.”
Cùng một thời gian, Trì thúc tức giận đập bàn. Đây là một quán trà kiểu Hồng Kông, trang trí rất cổ kính, một trong số ít sản nghiệp của Trì thúc. Bốn năm lão đầu tử đột nhiên xuất hiện bên trong một gian phòng nhỏ hẹp.
“Năm đó Đặng mập kiếm được bao nhiêu tiền? Hắn đương nhiên muốn nói đến quy củ, bởi vì chỉ có nói quy củ thì mới có người phục hắn, mới có tiền mà cầm.”
Trì thúc nói tiếp: “Bây giờ chúng ta có thể sống yên ổn là dựa vào Phi Cơ chứ không phải quy củ.”
“Người đã mấy chục tuổi rồi, đừng hở một chút là đập bàn.”
Thập Nhị thúc nhìn thoáng qua Trì thúc đang kích động: “Ta đồng ý Phi Cơ liên nhiệm. Bây giờ chúng ta chẳng còn sống được mấy năm, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm. Phi Cơ đối xử với ta quả thật không tệ.”
Tất cả mọi người đều có xu hướng để Phi Cơ liên nhiệm, nói chuyện tất nhiên chẳng cố kỵ ai. Thập Nhị thúc nói tiếp: “Bây giờ không phải là lúc nói quy củ, là cái tên Thiết Hà đáng chết kia nói mà thôi. Chúng ta chỉ có thể nghe theo hắn.”
“Đầu óc tên kia chỉ toàn là phân, các ngươi cũng giống hắn à?”
Trì thúc dùng ngón tay chỉ từng người: “Đặng mập không chết, chúng ta ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có. Bây giờ Phi Cơ đã bày tỏ thái độ không muốn chơi nữa, đồng thời ngừng cung cấp tiền hoa hồng.”
Câu nói này khiến cho biểu hiện của mọi người trở nên căng thẳng.
Đúng vậy, trước khi Đặng mập chết, cuộc sống của bọn họ không được như ý. Bây giờ vất vả lắm mới có được chút tiền, nếu Phi Cơ không làm nữa, thời gian về sau sẽ càng khó khăn hơn.
“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Thập Nhị thúc nhìn Trì thúc, hỏi.
“Bây giờ cảnh sát đang nhìn chằm chằm Phi Cơ, chúng ta sẽ làm việc, tiễn tên Thiết Hà khốn kiếp kia đi gặp Đặng mập.”
“Xử lý Thiết Hà?”
Tất cả mọi người đều là nhân vật lăn lộn giang hồ lâu năm, cực kỳ quen thuộc với mấy chuyện giết người, thành ra vẻ mặt ai nấy đều thờ ơ.
Thập Nhị thúc lên tiếng: “Bây giờ chúng ta không có địa bàn, người có thể sử dụng được chẳng có mấy ai. Dựa vào người khác làm việc thì không đáng tin cậy.”
“Giết người không nhất định phải dùng đao. Thiết Hà bây giờ không phải là Thiết Hà của mấy chục năm trước. Hắn chỉ là một lão già mà thôi.”
Trì thúc hạ giọng: “Thập Nhị thúc, Tế lão là do ngươi nâng đỡ, bảo hắn đi làm đi.”
Giọng điệu Trì thúc trở nên âm tàn: “Tế lão không dám giết người, nhưng Thiết Hà có bệnh tim, hẳn là có gan đẩy hắn từ trên lầu xuống.”
Trong khói mù lượn lờ, mấy lão đầu tử nhẹ gật đầu.