Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1438 - Chương 1438. Giết Hồng Hán Nghĩa

Chương 1438. Giết Hồng Hán Nghĩa
Chương 1438. Giết Hồng Hán Nghĩa

“Thời tiết này không tệ.”

Tô Bình Nam nói: “Đêm không trăng kèm theo mưa to là thời tiết tốt để giết người.”

Giống như chú định từ nơi xâu xa.

Ngay khi Tô Bình Nam vừa thốt lên câu này, Phi Cơ ra tay.

Đây là lần đầu tiên hắn làm việc cùng với hai thân tín của lão đại, Đỗ Cửu và Đỗ Thạch. Cái mà hắn cần tốc chiến tốc thắng.

Đêm mưa, giết Hồng Hán Nghĩa.

Lăn lộn giang hồ, rất nhiều người đều tin vào số mệnh.

Hồng Hán Nghĩa tất nhiên không ngoại lệ. Hắn bước qua chậu than, xua đi vận rủi, sau đó bày ba mươi bàn ở Phúc Mãn Lâu, mời người của các địa bàn đến tham gia.

Thậm chí, Trần Chi của Thập Tam Thái Bảo núi Tử Vân đã lâu không lộ diện cũng xuất hiện nói một câu chúc mừng. Từ đó có thể thấy nhân mạch của Hồng Hán Nghĩa rộng đến cỡ nào.

Tuy nhiên, điều khiến Hồng Hán Nghĩa kinh ngạc không phải sự xuất hiện của đối phương mà là bộ lễ phục tôn giáo mà nam nhân hung ác này mặc.

“Giang hồ giết chóc quá nhiều, ta sống không được thoải mái. Ta tin Chúa và bây giờ ta là mục sư.”

Trần Chi từ chối lời mời giữ lại của Hồng Hán Nghĩa: “Hiện tại ta không nhìn không hỏi chuyện giang hồ, chỉ đến thăm bạn cũ. A Nghĩa, ta cho rằng ngươi không nên tiếp nhận lá cờ của Thập Tứ Thủy.”

Nhìn một đám hán tử tiến vào trong quán bar, Nhất Nhất Tam Thái Bảo chỉ còn lại sự thương hại và đồng tình.

“Ngươi nên tìm cơ hội đến giáo đường nghe kinh thánh. Ta nghe đám bạn bè cũ nói chứng bệnh mất ngủ của ngươi rất nghiêm trọng. Có lẽ đây cũng là một cách.”

Trần Chi đến nhanh mà đi cũng nhanh. Một con người đã từng lưu lại dấu vết nổi bật trong văn hóa băng đảng Cảng thành đã rũ sạch vinh quang.

Hồng Hán Nghĩa không giữ lại, chỉ thở dài.

Rời khỏi giang hồ?

Muốn lui cũng phải lui ở thời điểm đỉnh cao nhất. Mười bốn năm không mài mòn hùng tâm tráng chí của nam nhân. Huống chi, đàn em của hắn đã quay về. Thậm chí Bạo Tạc Vĩ đã từng giúp hắn ngăn Hào Mã Bang trong thời gian hắn ngồi tù cũng biểu thị ý muốn trở về, cùng hắn đi đánh thiên hạ.

Nghĩa khí, anh em nhiều.

Điều này khiến cho Hồng Hán Nghĩa rất có lòng tin.

Bây giờ, hắn có cùng suy nghĩ với mọi người, đó là hắn và phía Phi Cơ sẽ không tốc chiến tốc thắng.

Đánh lớn chưa chắc không thể bàn. Khác với Duy Ni Tử, Hồng Hán Nghĩa hiểu bạo lực chẳng qua chỉ là thủ đoạn kiếm tiền, không nhất thiết phải phân sống chết.

Nhưng tất cả những điều này đều có một đặc điểm không thể tránh khỏi, đó chính là người của mình có thể đánh, đánh giỏi và đánh những thế lực ngang nhau.

Giang hồ mạnh được yếu thua. Không có thực lực, ai nói chuyện với ngươi?

Có một sự thật xưa nay chưa từng được nói ra. Đó chính là nước bọt thích hợp để đếm tiền, còn nắm đấm mới là chủ yếu.

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Rượu qua ba lần, thức ăn đủ năm vị.

Dù sao tuổi tác không tha người. Hồng Hán Nghĩa vừa ra tù chưa được một ngày đã chơi một trận chiến lớn như thế. Mặc dù vui nhưng hơi mệt.

“Hoa Hỉ, đến khuyên các anh em giải tán đi. Ngươi nói cho bọn hắn biết ta nhận tâm ý của bọn hắn.”

Đàn em trung thành nhất của Hồng Hán Nghĩa gật đầu. Hồng Hán Nghĩa nói tiếp: “Sau khi tiễn khách xong, ngươi đi cùng ta đến nhà cũ. Ta muốn đốt cho ba mình một nén nhang.”

“Lão đại, bây giờ tin tức có liên quan đến việc ngươi muốn giương cờ đang sôi sùng sục. Ra ngoài ban đêm không được an toàn. Ngươi có cần ngày mai ta gọi thêm mấy anh em trở về hay không?”

Hoa Hỉ hơi lo lắng. Dù sao hắn thấy ba mẹ của lão đại đã qua đời, không nhất thiết phải quay về căn phòng rách nát đó.

“Khi lão đầu tử mất, ta không thể có mặt, như vậy đã bất hiếu lắm rồi.”

Sắc mặt Hồng Hán Nghĩa trầm xuống: “Hôm nay, ngươi đi cùng ta đến nhà cũ. Mười bốn năm qua, ta thường xuyên mơ thấy lão gia tử quay về mắng ta. Bây giờ mà không về, trong lòng ta cảm thấy khó chịu lắm.”

Nam nhân lắc đầu: “Ta còn chưa chính thức cắm cờ. Tên Phi Cơ chắc hẳn chưa ra tay vào lúc này. Nếu không sẽ không hợp quy củ.”

Teddy ca tự tin không biết rằng mười bốn năm qua, giang hồ đã không còn là giang hồ trước kia.

Trời càng về khuya, thời tiết càng ảm đạm.

Mây đen dày đặc che khuất trăng khuyết. Mặc dù mưa xuân không mang theo hơi lạnh nhưng không khí vẫn có chút se lạnh.

Ba chiếc ô tô chạy chầm chậm trên những con đường cực kỳ chật hẹp khu Cửu Long Thành. Hồng Hán Nghĩa cố tình hạ cửa xe xuống, nhìn con phố cũ được ánh đèn chiếu sáng rõ ràng, gương mặt lộ vẻ buồn bã.

Đường phố ẩm ướt và chật hẹp, vẫn bẩn thỉu và lộn xộn như hơn mười năm trước, rất nhiều rác nhựa nằm rải rác bên đường, có cảm giác ảm đạm dưới ánh đèn đường mờ ảo.

“Ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không nghĩ đến việc giúp hàng xóm làm chút chuyện.”

Hồng Hán Nghĩa quay sang nhìn quân sư Trần Cường đã đi theo hắn nhiều năm: “A Cường, nhớ giúp ta quyên góp một số tiền tu sửa đèn đường. Thời gian đèn đường này tồn tại còn lâu hơn cả thời gian ta ngồi trong tù.”

“Được.”

Trần Cường gật đầu. Dưới ánh đèn lấp lóe nhiều năm không được sửa chữa, gương mặt hắn có chút phức tạp.

“Lão đại, đường đằng trước bị hỏng, xe không thể qua được.”

Hoa Hỉ đội mưa chạy đến, tức giận nói: “Không biết tên khốn kiếp nào đậu xe trong con hẻm. Lát nữa ta bảo mấy anh em đến cạy xe lái đi.”

“Ở đây toàn là hàng xóm cũ, không cần thiết phải như vậy.”

Hồng Hán Nghĩa nhìn cơn mưa phùn, mở cửa xe bước ra ngoài.

Đùng!

Sấm sét nổ vang. Một tia chớp thật to xẹt qua bầu trời, chiếu sáng con hẻm nhỏ như ban ngày.

Trong con hẻm âm u, Hồng Hán Nghĩa được mấy hán tử vây quanh che dù, sắc mặt chợt lạnh lùng.

Đằng trước con hẻm nhỏ, tám bóng người mặc áo mưa lẳng lặng đứng dưới trời mưa, không hề nhúc nhích chờ đợi đám người Hồng Hán Nghĩa.

Khi tia chớp xẹt qua bầu trời, Hồng Hán Nghĩa nhìn thấy sát ý trong mắt những người mặc áo mưa kia, cùng với trường đao khiến người ta phát lạnh.

Lúc này, mưa nhỏ đã biến thành mưa to, rầm rầm rơi xuống.

Hết chương 1438.
Bình Luận (0)
Comment