“Dám đến gây sự với ta?”
Hồng Hán Nghĩa đẩy Hoa Hỉ đang ngăn trước người mình, giọng điệu trầm xuống: “Các ngươi đến đây để nói chuyện sao?”
Đáp lại hắn chỉ toàn là sự tĩnh mịch cùng với mấy bóng người màu đen chậm rãi tiến lên.
Đám người Hoa Hỉ cũng vứt bỏ cây dù đen trong tay, vội lấy vũ khí mang trên người ra.
“Xử lý ngươi là vì ngươi cản đường.”
Khi hai bên cách nhau khoảng chừng ba mét, Phi Cơ vọt nhanh đến: “Qua đêm nay, mọi người bên cạnh sẽ chúc mừng phát tài.”
Đùng! Đùng!
Lại một tiếng sấm nữa vang lên. Trường đao trong tay Phi Cơ đột nhiên bổ xuống đầu Hoa Hỉ.
Tiếp theo, hơn mười bóng người của hai bên nhào vào nhau.
Tiếng gầm thét cùng với tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp con hẻm nhỏ.
…
Gió lớn xen lẫn mưa to nện xuống cửa sổ phát ra tiếng bộp bộp. Cảnh tượng giống như tận thế bên ngoài lại càng khiến khung cảnh bên trong quán ăn ấm áp hơn.
Lương thúc vốn quen sử dụng ánh sáng có tông màu ấm nên rất thích hiệu ứng này. Tuy nhiên, sự lạnh nhạt giữa hai người đang nói chuyện trước mặt hắn đã phá hỏng bầu không khí mà hắn đã dày công tạo dựng.
“Đêm không trăng, lại mưa to, rất thích hợp để giết người.”
Lương Văn Xương nheo mắt nhìn đại phú hào vừa mới tiếp xúc đã lộ ra lực công kích rất lớn.
“Anh bạn đẹp trai, lời này của ngươi khiến người ta sợ đấy. Đùa như vậy không tốt đâu.”
Lương Văn Xương nhếch miệng cười khan với Tô Bình Nam, tiếp tục hỏi thăm: “Tiếng phổ thông? Ngươi đến từ đại lục à?”
Mùi thơm của vịt quay, ánh đèn ấm áp. Cuộc chiến vẫn tiếp tục trong con hẻm cũ nát của Cửu Long Thành. Quán ăn khuya với sắc màu ấm trong đêm mưa vô cùng yên bình.
“Từ trước đến nay ta không nói đùa.”
Tô Bình Nam nhìn Lương Văn Xương biết rồi còn cố ý hỏi, lập tức nói: “Cảnh sát Lương, ta biết ngươi, ngươi không cần giả bộ nữa.”
Nam nhân vẫn kiêu ngạo như cũ, tùy ý khoát tay, trong giọng nói ẩn chứa gì đó khiến Lương Văn Xương có chút không rét mà run.
Suy đoán của hắn chính xác. Hơn nữa đối phương biết rõ hành động của mình.
“Tại sao ngươi biết ta?”
Ba chữ cảnh sát Lương khiến Lương Văn Xương giật mình. Phản ứng của đối phương nằm ngoài dự đoán của hắn. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lương Văn Xương có chút bối rối.
“Ngươi cũng biết ta mà.”
Tô Bình Nam cầm nửa chai rượu trên bàn, rót cho Lương Văn Xương một ly: "Ta không thích chơi mấy trò bí hiểm như thế này.”
“Ngươi thích thẳng thắn với ta?”
Dù sao Lương Văn Xương cũng đã trải qua biết bao nhiêu cảnh tượng hoành tráng, rất nhanh bình tĩnh lại, bắt đầu muốn phản kích. Tự tin của nam nhân sắp tràn ra ngoài. Hắn cảm thấy hắn chưa hẳn không hiểu rõ đối phương.
“Thời tiết này nói chuyện tâm tình cũng không tệ.”
Quán ăn không có bao nhiêu khách, trời lại mưa to, Lương Văn Xương cảm thấy rất hợp với hoàn cảnh.
“Ta luôn bội phục người kiên trì với tín niệm của mình.”
Tô Bình Nam giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Nhưng có một số việc một khi nói ra sẽ không có chỗ trống để giảm xóc, ngươi xác định chứ?”
Giọng điệu nam nhân trở nên gay gắt.
“Ngươi nói đi.”
Lương Văn Xương cũng giơ ly rượu lên uống một hơi, lưng tựa vào ghế đằng sau, bao súng bên hông như ẩn như hiện.
Mặt Tô Bình Nam không hề thay đổi, đưa tay chỉ ra bên ngoài, ra hiệu cho những người đi theo hắn không cần bước vào.
Lương Văn Xương cũng nhìn ra động tác này của Tô Bình Nam.
Nam nhân quay đầu nhìn mấy bóng người đứng thẳng như cây thương bên ngoài, giọng điệu ẩn ý: “Quy củ của Tô tiên sinh thật sâm nghiêm. Chính vì vậy nhân viên của ngươi thật đáng thương.”
Hai người im lặng.
Bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
…
Đánh nhau có thể dùng nắm đấm. Đánh nhau trên đường phố ít khi có người bị giết, đa số chỉ là lập uy.
Nhưng khi cần giết người thật sự, nắm đấm là phương thức giết người cực kỳ kém hiệu quả. Công phu là kỹ thuật giết người chân chính. Ngươi khổ luyện nắm đấm mười năm chưa chắc bằng một cây đao của người ta.
Hồng Hán Nghĩa nhất định phải giải quyết thật nhanh. Nếu không biến số quá nhiều.
Thứ nhất, hắn không chết thì với uy vọng và năng lượng của người này, đây sẽ là một trận chiến lâu dài. Tô Bình Nam không thích giằng co, bởi vì như vậy sẽ khiến cho một số cao tầng của Hòa Ký coi trọng.
Thứ hai, người này rất có đầu óc kinh doanh, tương lai hắn chính là một chướng ngại vật trong ngành công nghiệp cờ bạc cần phải vượt qua. Nếu hắn hợp tác với Lam tiên sinh, sự việc sẽ càng phiền phức hơn.
Với tính cách quả quyết của Tô Bình Nam, hắn nhất định sẽ một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Nếu cần phải phân sinh tử, đám người Phi Cơ ra tay có thể nói là đủ tàn nhẫn.
Giao phong trong im lặng.
Không có ngăn cản, thậm chí một chút quy củ cũng không có, chỉ dùng tốc độ trần trụi nhất giải quyết đối phương.
Một đao của Phi Cơ bị Hoa Hỉ đỡ lấy. Hắn không ngừng lại, lập tức thu đao xông đến, đụng vào người Hoa Hỉ.
Hắn biết một đao kia của mình tuyệt đối không thể thành công. Mục đích của hắn chỉ muốn kéo Hoa Hỉ đi.
Bởi vì đòn sát thủ không phải là Phi Cơ, mà là Đỗ Cửu và Đỗ Thạch xông lên từ phía sau.
Tốc độ của hai người toàn lực xuất thủ nhanh đến kinh người. Khi Hoa Hỉ vừa bị tách ra, Đỗ Cửu đã dùng chân đá thẳng vào huyệt Thái Dương của một người.
Người kia ngã xuống đất.
Hồng Hán Nghĩa đã già. Mặc dù thân thủ không bằng lúc trước nhưng tính mẫn cảm vẫn còn. Hắn nhanh chóng lùi lại.
Tốc độ của Đỗ Thạch nhanh như một cơn gió. Hắn vung áo mưa lên, chân dùng sức đạp một cái, cả người bay lên không, nhanh chóng nhào đến.
Bốp!
Một âm thanh trầm đục. Đỗ Thạch quét chân một cái, đá trúng đùi Hồng Hán Nghĩa.
Chân nam nhân lảo đảo. Đám đàn em sau lưng hắn trừng đến mắt muốn nứt ra, hai mắt đỏ bừng điên cuồng nhào đến nhưng lại bị một số người chặn lại.
Tiếng dao đâm vào cơ thể, tiếng kêu thảm không dứt bên tai. Dù vậy, những người này vẫn không sợ chết.