“Chạy đi, Teddy ca.”
Hoa Hỉ vì phân tâm nên phần bụng bị trúng hai đao. Hắn dùng hết toàn lực hất Phi Cơ ra, muốn ngăn trước người Hồng Hán Nghĩa.
Đỗ Thạch cười giễu.
Chân trái của hắn phát lực bay lên không, chân còn lại đá trúng xương sườn của Hồng Hán Nghĩa. Nam nhân khom người vì đau. Đỗ Thạch thuận thế dùng sức kẹp cổ đối phương đang cong người.
“Quỳ xuống.”
Nam nhân quát lớn, cố gắng dùng lực chân ép cơ thể Hồng Hán Nghĩa quỳ trên mặt đất. Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Hoa Hỉ, tay của Đỗ Thạch lần xuống bên hông.
Ánh sáng lạnh lóe lên.
Trong lúc hai đầu gối của Hồng Hán Nghĩa quỳ trên mặt đất, một con dao găm sắc bén đã cắt cổ hắn.
Tuyệt kỹ độc môn tung hoành năm đó của lão Bá đầu.
Viễn Nguyệt Loan Đao.
Chiêu này không cắt cổ người khác, Đỗ Thạch cắt cổ một tên lưu manh nổi danh nhất Cảng thành.
“Làm việc thì phải làm tuyệt, không để lại người sống.”
Đỗ Cửu gầm lên.
Bọn hắn sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Mặc dù Đỗ Cửu và Đỗ Thạch là hai gương mặt xa lạ, nhưng dáng người quá khôi ngô của bọn hắn sẽ trở thành phiền phức không cần thiết.
Hoa Hỉ nhanh chóng thối lui.
Cơ thể hắn rất cường tráng. Mặc dù người đã bị trúng mấy đao nhưng tốc độ vẫn không giảm. Lão đại đã chết rồi, hắn biết mình nhất định phải sống sót thì mới có thể báo thù cho lão đại.
Huống chi, trong trận chém giết ngắn ngủi này, hắn đã nhận ra Phi Cơ.
“Hòa Ký, ta và ngươi không chết không thôi.”
Nam nhân rống to, sau đó quay người chạy vào trong con hẻm nhỏ.
Mưa xối xả như trút nước, sấm sét dữ dội như thủy triều.
Mây đen đã che khuất mặt trăng, những ngọn đèn đường hỏng hóc lâu ngày chập chờn yếu ớt dưới cơn mưa nặng hạt.
Có mấy thi thể nằm rải rác trên mặt đất, máu tươi rỉ ra từ trên người bọn hắn nhanh chóng bị mưa gió rửa sạch, không để lại dấu vết.
Chỉ có Hoa Hỉ thở hồng hộc, vẫn liều mạng chạy về phía trước.
Điều khiến hắn kinh ngạc là đám đao thủ phe đối phương dường như không có ý định đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn hắn rời đi.
Không phải không tìm ra mà là không muốn.
Đầu ngõ ngay phía trước, ánh mắt Hoa Hỉ hiện lên sự kinh ngạc. Mặc dù hắn là lão giang hồ, nhưng sự tàn khốc cùng lạnh lùng trong cuộc chiến này cũng đủ để cho hắn khiếp sợ!
Nhưng tóm lại hắn vẫn còn sống, những người kia chắc chắn sẽ phải trả giá đắt vì điều đó!
Bước chân của Hoa Hỉ càng nhanh hơn.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng, con dao găm quân đội trong tay đối phương đã đâm thẳng vào mắt trái của hắn.
Thậm chí Hoa Hỉ còn chưa kịp hét thảm một tiếng.
Tay trái của đối phương nắm chặt cổ của hắn, sau đó bóp nát như bóp quả đào.
Cảnh Hùng Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoa Hỉ. Vừa đối mặt, hồng côn Thập Tứ Thủy đã chết dưới kỹ thuật giết người độc nhất vô nhị của lão hổ vùng núi.
Một chiếc minibus chạy qua, không để lại dấu vết.
Trong thế giới của Tô Bình Nam, hắn làm việc đủ cẩn thận. Khi làm nhất định sẽ làm kín kẽ.
…
Điện thoại của Tô Bình Nam rung lên. Nam nhân im lặng mở ra xem, chỉ một câu ngắn ngủi.
“Canh đã nấu xong.”
Mặt nam nhân không thay đổi đóng điện thoại lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Lương Văn Xương. Bốn mắt chạm nhau.
“Ngươi đói bụng không? Tay nghề của ông chủ không tệ đâu.”
Nhìn dĩa vịt quay đặt giữa bàn, Tô Bình Nam lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Ngươi trả lời một vấn đề của ta trước, sau đó ta sẽ trả lời ngươi, như vậy mới công bằng.”
Nam nhân lên tiếng: “Làm sao ngươi tìm được ta?”
Lương Văn Xương do dự một chút, quyết định nói thẳng. Nam nhân trước mặt mang đến cho hắn cảm giác áp bách chưa từng thấy. Trong ấn tượng của hắn, người cường thế như vậy đặc biệt kiêu ngạo.
Có lẽ đây là cơ hội để biết được chân tướng của sự việc.
“Có tin tức nói Phi Cơ bồi một người luyện quyền.”
Lương Văn Xương lên tiếng: “Điều này không bình thường. Hai năm qua, Hòa Ký giống như mặt trời ban trưa. Một đầu lĩnh như Phi Cơ không thể làm chuyện này.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Ngươi rất giảo hoạt, ngươi không có nói thật.” Tô Bình Nam theo thói quen gõ tay lên bàn, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi không chú ý hành động của Phi Cơ, làm sao ngươi có thể tìm được ta chứ.”
Nam nhân nheo mắt lại.
“Lưu manh băng đảng Cảng thành nhiều vô số kể. Ta chỉ cảm thấy tò mò vì sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Hòa Ký. Hai năm qua, thu nhập từ phí bảo kê của Hòa Ký giảm đi bốn phần, thậm chí tỷ lệ phạm tội của Hòa Ký có thể nói là thấp nhất Cảng thành, ngươi còn chưa hài lòng sao?”
Tô Bình Nam không ngại việc mình hiểu tình huống của Hòa Ký như lòng bàn tay.
“Hình thức của Hòa Ký.”
Lương Văn Xương lấy ra điếu thuốc đưa lên miệng: “Hòa Ký sẽ trở thành một khối u ác tính nếu nó tự hạch toán. Một khi hình thành, quy mô của nó sẽ giống như người Sicilia bên kia bờ đại dương.”
Nam nhân phả ra một làn khói màu xanh nhạt, sắc mặt ngưng trọng.
Thật ra xét theo một ý nghĩa nào đó, Lương Văn Xương với tín niệm lớn hơn trời cũng giống như Tô Bình Nam, đều có cảm giác cô tịch. Cảm giác đó đã góp phần thúc đẩy cuộc nói chuyện không có khả năng phát sinh này.
“Ngươi nói tiếp đi.”
Tô Bình Nam hứng thú nhìn nam nhân mái tóc hoa râm, sắc mặt già nua trước mặt. Hắn không hề có cảm giác chán ghét.
“Ta đã điều tra quá trình lập nghiệp của Phi Cơ, một đả tử ngay cả cơm còn không đủ no, làm sao có được nhiều tinh anh phục vụ cho hắn như vậy? Đồng thời làm sao hắn có thể trở thành một đại gia có đầu óc kinh doanh như thế?”
Lương Văn Xương giang hai tay: “Cho nên, ta nhận định sau lưng hắn nhất định có thế lực tư bản đáng sợ chống đỡ cho hắn. Điều này rất kinh khủng. Điều ta sợ nhất là một băng đảng không thể kiểm soát sẽ được sinh ra.”
“Bốn trăm ba mươi ngàn lưu manh Hòa Ký, cộng thêm sức mạnh tư bản.”
Nam nhân nhìn Tô Bình Nam: “Ngươi hiểu điều này đại diện cho cái gì chứ. Gần đây, Hòa Ký còn có ý đồ nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc của Thập Tứ Thủy. Điều này lại càng khiến ta sợ hãi.”