"Ha ha."
Lâm Khinh Hà lập tức nghĩ tới tên đần muốn đánh nhau với mình, tức thì khẽ bật cười thành tiếng. Giới giải trí là vòng danh lợi, nàng không dám khinh thường người có thể thoải mái bỏ ra hai trăm vạn để khiêu vũ với mình, trong lòng đã quyết định không truy cứu nữa.
Trong lúc mọi người dồn hết sự chú ý lên sân khấu, ở góc tây nam có một nam tử trẻ tuổi từ từ đứng dậy, nhìn Nhậm Tuệ Mẫn đang đánh đàn dương cầm với ánh mắt như sói. Hắn chậm rì rì bước từng bước, rón rén đến gần sân khấu, sợ thu hút sự chú ý của người khác. Đến khi cách Nhậm Tuệ Mẫn chỉ còn vài mét, nam tử bỗng lôi một con dao găm từ dưới vạt áo ra, thình lình xông về phía Nhậm Tuệ Mẫn!
Nhậm Tuệ Mẫn đang chăm chú đánh đàn, hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc. Đột nhiên tiếng hò hét của mọi người vang lên bên tai, bấy giờ nàng mới cảm thấy bất thường. Nàng chợt quay đầu lại, người kia đã vọt tới trước mặt của nàng!
Khi tất cả mọi người trên sân khấu và dưới khán đài đều cho rằng sẽ xảy ra huyết án, nam tử kia chợt quỳ trước mặt Nhậm Tuệ Mẫn, ánh mắt tràn đầy thâm tình, thấp giọng nỉ non: "Vivian, ta tiêu đời rồi, ta..."
Giọng nam tử run run.
Mọi người sững sờ, không biết rốt cuộc nam tử này muốn làm gì. Tô Bình Nam cũng dừng bước, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam tử kia.
Nhân viên an ninh trong yến hội đã bao vây nam tử kia, nhìn hắn chòng chọc, định khống chế hắn.
"Không ai được qua đây!"
Nam tử gào lên như điên loạn, gí mũi dao vào vị trí tim mình. Có thể thấy hắn rất kích động, đầu mũi dao đã đâm vào người, máu tươi dần thấm ra ngoài khiến chiếc áo trắng nhuộm một mảng đỏ chói mắt.
"Các ngươi lại gần thì ta sẽ tự sát!"
Rõ ràng là tâm trạng nam tử trở nên kích động. Hắn ấn mạnh tay, con dao lại đâm sâu hơn.
"Dừng lại!"
Nhậm Tuệ Mẫn hét lên, rõ ràng là nàng quen biết nam tử này. Nàng dịu dàng nói: "Ngươi cần gì phải vậy. Bỏ dao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện."
Dưới sân khấu cũng có người nhận ra nam tử này: "Là tên chết tiệt này à, hắn tên Hồ Minh, là fan cuồng của Nhậm Tuệ Mẫn. Sau khi ông già nhà hắn chết, gia tài mấy chục triệu đều đổ vào đu idol hết sạch."
Hồ Minh nhìn Nhậm Tuệ Mẫn bằng ánh mắt si mê: "Ta yêu ngươi như vậy, tại sao ngươi lại không tiếp nhận ta?"
Tô Bình Nam thở dài, không ngờ tên này lại si tình đến thế, cũng được xem là hiếm có. Hắn thả lỏng tâm trạng, khoanh hai tay trước ngực, thảnh thơi xem vở kịch tình yêu đau khổ này.
Hồ Minh không quan tâm tới máu tươi đang trào ra, chỉ nhìn Nhậm Tuệ Mẫn đầy say đắm: "Vivian, ngươi đẹp quá! Công ty của ta phá sản rồi, ta mất hết tất cả rồi, chỉ còn niềm an ủi duy nhất là ngươi. Vivian, ngươi có biết ta yêu ngươi nhường nào không?"
"Vì một nữ nhân mà đòi sống đòi chết, mất hết thể diện của ông già nhà ngươi rồi."
Trong đám đông vang lên một giọng nữ rất to, Hồ Minh nghe thấy rõ ràng.
Hồ Minh nghe thấy lời chế giễu, hai mắt đỏ ngầu, xoay người lại, giận dữ quát: "Ai? Là ai?"
Hắn nói xong thì liếc thấy Lâm Khinh Hà đứng ngây người trên sân khấu, bất chợt lao về phía nàng.
Lần này động tác của Hồ Minh nhanh đến độ Tô Bình Nam không ngờ tới. Một âm thanh chói tai vang lên, Hồ Minh đã gí con dao găm sáng loáng vào cần cổ mịn màng của Lâm Khinh Hà. Dao găm cực kỳ sắc, trên làn da trắng như tuyết của Lâm Khinh Hà đã rịn một vệt đỏ.
Lâm Khinh Hà tái mét mặt mày, giọng điệu rất dịu dàng sợ chọc giận đối phương làm ra chuyện gì bất chấp hậu quả: "Không phải ta nói, ta không biết cha ngươi." Biến cố bất ngờ khiến mấy vị đại gia dưới sân khấu không kìm được bật dậy.
"Cậu trai à, ngươi đừng kích động. Chuyện công ty ngươi, ta có thể giúp ngươi."
Người vừa lên tiếng là Khưu Đức Quang của ATV. Mọi người thầm kinh ngạc. Khưu Đức Quang có thực lực hùng hậu, là nhân vật hàng đầu Hồng Không. Trong trường hợp này, hắn đã nói ra thì tuyệt đối không phải nói bừa.
Hồ Minh cười gằn, vừa nhìn Khưu Đức Quang vừa nói: "Ta cần tiền làm gì, ta chỉ cần Vivian. Tiếc là Vivian không cần ta."
Nói rồi hắn ấn mạnh mũi dao vào cổ Lâm Khinh Hà: "Ta biết ngươi, ngươi cũng là minh tinh. Các ngươi đều bạc tình! Ngươi nói xem rốt cuộc các ngươi muốn cái gì?"
Hắn nói đến đây, trên gương mặt dữ tợn càng lộ rõ sát ý.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Này, ngươi muốn nàng chết hay sống?"
Hồ Minh ngoảnh đầu lại, cảnh tượng trước mắt khiến đôi mắt của hắn như sắp nứt toạc ra.
Tô Bình Nam mang vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay phải cứng rắn bóp chặt cần cổ trắng nõn của Nhậm Tuệ Mẫn. Nhậm Tuệ Mẫn không ngừng giãy giụa nhưng không thoát khỏi bàn tay của Tô Bình Nam, mặt mày đỏ bừng như sắp tắt thở.
"Thả nàng ra, ta sẽ không giết người này."
Lời nói của Tô Bình Nam lạnh tựa băng.
Nét mặt Tô Bình Nam rất bình tĩnh, lời nói thốt ra mang lại cho mọi người giác đó nhất định là nói thật.
Hồ Minh có thể cảm nhận được khí tức hung ác trên người đối phương, hắn chỉ từng thấy lệ khí này trên người tên tội phạm khét tiếng ở Hồng Kông mà thôi, vì vậy hắn không hề nghi ngờ đối phương nói được thì làm được.