Nhậm Tuệ Mẫn thật sự sợ hãi. Mặc dù người trẻ tuổi này đã âm thầm nói với mình chỉ là diễn kịch, nhưng bàn tay cứng như sắt và ánh mắt lạnh như băng của hắn lại khiến nàng cảm thấy hắn thật sự muốn giết mình.
"Thả ta ra, cầu xin ngươi."
Bởi vì ngạt thở và sợ hãi, gương mặt tựa thiên sứ của Nhậm Tuệ Mẫn trông rất đau đớn đáng thương. Nàng thật sự đang cầu xin.
Tô Bình Nam thầm gật đầu hài lòng. Kỹ năng diễn xuất tốt thật đấy, còn tốt hơn diễn viên chuyên nghiệp. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nữ sinh đâu thể chịu được khí thế hung bạo trên người mình.
"Ngươi thả nàng ra!"
Hồ Minh thấy nữ thần của mình bị đối xử như vậy, trong lòng bùng lên lửa giận điên cuồng. Hắn bỗng đẩy Lâm Khinh Hà ra rồi cầm dao xông về phía Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam nhìn Hồ Minh đã để lộ sơ hở, thậm chí còn có tâm trạng lắc đầu. Nếu không phải vì cứu người, thì hắn chẳng thèm ra tay với hạng cậu ấm nhà giàu chưa trải sự đời này.
Hắn tung một cú đá nhanh gọn lẹ trúng gò má Hồ Minh. Hồ Minh hét lên, ngã lăn ra đất, toàn thân không ngừng co giật.
Tô Bình Nam nhìn Nhậm Tuệ Mẫn hãy còn đờ đẫn, mỉm cười khen ngợi: "Diễn tốt lắm."
Ánh mắt Nhậm Tuệ Mẫn nhìn Tô Bình Nam tràn đầy sợ hãi. Ngay sau đó, nàng được trợ lý dìu vào sau cánh gà, từ đầu đến cuối không dám nói chuyện với Tô Bình Nam.
"Lúc nãy ngươi dọa nàng sợ rồi. Cảm ơn ngươi."
Chẳng biết Lâm Khinh Hà đứng sau lưng hắn từ bao giờ.
"Chắc vậy."
"Khí thế vừa rồi không phải diễn, nhất định là ngươi có chuyện xưa."
Lâm Khinh Hà mỉm cười chìa tay ra: "Cám ơn ngươi đã cứu ta, chúng ta kết bạn nhé?"
Diệp Vinh Lý nhìn bóng lưng Tô Bình Nam, cảm xúc hận thù trong đôi mắt đã biến thành thực chất. Hắn đấu tranh nội tâm giây lát, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên bấm số thuê bao của kẻ hắn ghét nhất.
"Minh Vương, giúp ta làm một việc."
Trong câu lạc bộ boxing ở khu Loan Tử, Ngô Minh cúp máy, trên mặt vẫn treo nụ cười khinh khỉnh.
Mười sáu tuổi Ngô Minh đã ra ngoài chém người, từ một tên Tứ Cửu thấp cổ bé họng đánh đấm đến năm hai mươi tám tuổi mới lên làm Song Hoa Hồng Côn (*). Hắn đối nhân xử thế rất nghĩa khí và công bằng.
(*) Tứ Cửu và Song Hoa Hồng Côn là hai chức vị trong băng đảng thuộc Hội Tam Hoàng. Tứ Cửu chỉ thành viên mới gia nhập, chưa lập công lao gì cho băng đảng, nhưng vẫn được coi là thành viên chính thức. Hồng Côn là chiến tướng của băng đảng, toàn là những tay đấm giỏi, người xuất sắc nhất được gọi là Song Hoa Hồng Côn.
Chỉ bằng hai từ này, năm ba mươi mốt tuổi Ngô Minh đã trở thành người phát ngôn của Liên Vân Xã khu Loan Tử. Nhờ có nghĩa khí và giỏi đánh đấm, hắn nắm chặt việc làm ăn của khu Loan Tử, không ai dám tùy tiện vuốt râu cọp.
Hắn rất ác, đứng rất vững, giang hồ gọi hắn là Minh vương, Minh vương trong Bất Động Minh Vương.
"A Hào, tìm người làm việc."
Minh Vương uống một hớp trà, sau đó sai bảo đàn em.
"Lại là Diệp công tử tranh giành tình nhân sao?"
A Hào bĩu môi nói. Phong cách làm việc của hắn rất giống Minh Vương, công bằng và nhanh gọn lẹ.
Minh Vương đứng dậy hoạt động cơ bắp trên người, mỉm cười nói với A Hào: "Đánh một trận không?"
A Hào lắc đầu: "Lão đại, cả ngày nay ngươi chẳng làm gì hết, ta bận đến nỗi xương cốt cũng mềm nhũn rồi đây, ngươi tha cho ta được không?"
A Hào châm một một điếu thuốc lá rồi đưa cho Minh Vương: "Làm đến mức độ này?"
Minh Vương chẳng thèm ngước mắt: "Diệp đại công tử không phải là Diệp lão gia tử, hắn giận lên là muốn phế một chân của người ta, như vậy thì quá đáng rồi. Hắn không hiểu quy củ nhưng người của chúng ta phải hiểu quy củ, đổ máu là được."
A Hào gật đầu: "Vậy thì để A Minh đi. A Minh vung dao rất nhanh, ra tay có chừng mực."
Minh Vương lắc đầu: "Kiểu gì cũng có một ngày ngươi phải thượng vị, mấy chuyện vặt vãnh này ngươi tự quyết định đi."
Đỗ Thạch mặt ủ mày chau. Sau khi một đám cảnh sát dở khóc dở cười tận tình giải thích, rốt cuộc hắn cũng hiểu ra phim chỉ là phim, đều là giả hết.
Hiện giờ hắn là động vật quý hiếm ở đại sảnh Lục Phiến Môn, cảnh sát nào đi ra đi vào cũng nhìn hắn mấy lần, làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
"Đỗ Thạch, ngươi có thể nộp tiền bảo lãnh rồi."
Một nữ cảnh sát nói tiếng phổ thông cực chuẩn, nhìn tên đô con trước mặt bằng ánh mắt kỳ lạ. Chuyện tên đô con này đấu tay đôi với Lâm Khinh Hà đang hot rần rần, đương nhiên nàng cũng nghe nói, giờ đang cố nhịn cười.
Đỗ Thạch vừa ra ngoài đã trông thấy Tô Bình Nam với sắc mặt tối sầm, tức thì ngoan ngoãn đứng chờ hắn dạy dỗ.
"Xin lỗi đi."
Tô Bình Nam biết đức hạnh của Đỗ Thạch, bèn lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Khinh Hà nhìn tên đô con hồi chiều vẫn còn hung thần ác sát, oai phong lẫm liệt, bây giờ lại ngoan như cún, khom người xin lỗi nàng. Nàng không nhịn được cười ha ha vài tiếng, sau đó mới quay sang hỏi Tô Bình Nam.
"Có muốn ăn khuya không?"
Nàng rất cảm kích Tô Bình Nam, nếu Tô Bình Nam không ra tay thì e là nàng sẽ xảy ra chuyện.
"A Lâm tỷ, ngươi có muốn về công ty trước không? Mọi người nghe tin ngươi xảy ra chuyện, hiện tại điện thoại rung liên hồi."
Trợ lý của Lâm Khinh Hà tiếp điện thoại sắp điên luôn, không kìm được phải nhắc nhở nàng.
"Cứ kệ đi."
Lâm Khinh Hà phớt lờ cô trợ lý mặt ủ mày chau, nói với Tô Bình Nam: "Ta biết một nhà hàng lâu năm ở Loan Tử, đồ ăn khuya rất ngon. Ngươi có muốn đi nếm thử không?"
Tô Bình Nam mỉm cười gật đầu, sau đó nói với Đỗ Cửu vẫn đang cười nhạo Đỗ Thạch: "Gọi điện cho ông chủ Vu báo chúng ta sẽ đi ăn khuya, bảo hắn buổi tối đích thân sắp xếp."