Trong một quán bar ở Loan Tử, A Hào hỏi tên đàn em ở bãi đậu xe đang lim dim buồn ngủ: "A Minh có ở đây không?"
Tên đàn em ở bãi đậu xe lập tức tỉnh ngủ, hưng phấn hô lên: "Hào ca, sao ngươi lại đến đây? Minh ca đang kiểm tra sổ sách trong quán bar, ta đưa ngươi đến đó."
"Ở đây là tốt rồi. Sau này làm việc buổi tối thì ban ngày ngủ thêm đi, ta sợ ngươi ngủ gật trong lúc lái xe."
A Hào xua tay, tên đàn em cúi đầu vâng vâng dạ dạ: "Hào ca, có phải ngươi tìm Minh ca có việc gì không? Ta làm được, có thể dẫn theo ta không?"
A Hào nhìn thân hình có thể bị gió thổi bay của đối phương, lắc đầu từ chối: "Xã hội đen không chém người thì cũng bị người chém, với cái thân thể này của ngươi sao có thể ra mặt, luyện tập thêm đi!"
A Minh là một chàng trai gầy gò. Thấy A Hào bước vào, hắn lập tức chào hỏi niềm nở: "Hào ca, uống một ly chứ?"
A Hào lắc đầu: "Minh Vương ca muốn ngươi làm việc. Người nội địa, đổ máu."
A Minh mỉm cười: "Ra tay nhẹ thế? Lẽ nào lại là chuyện của Diệp công tử? Minh Vương coi trọng nhất là quy củ, đoán chừng giận lắm rồi."
A Hào lắc đầu: "Chẳng còn cách nào khác, nể mặt Diệp lão gia tử ấy mà. Ba dao nhé! Một nhát ở đùi, một nhát ở cánh tay, tránh kinh lạc huyết quản, trông đáng sợ là được rồi. Như vậy thì Minh Vương ca cũng tiện bàn giao."
A Minh gật đầu: "Ra tay ở đâu? Đối tượng là ai?"
A Hào thấp giọng nói: "Ngày mai người của Diệp công tử sẽ dẫn ngươi đi nhận mặt."
"Ok." A Hào dặn dò xong thì đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa, hắn ngoái đầu bổ sung: "Trước khi ra tay phải tìm Diệp đại thiếu lấy tiền, giá cả lần này không thấp."
"Đối tượng khó chơi lắm à?"
Không biết trong tay A Minh có thêm một con dao găm quân đội từ lúc nào, hắn vung một đường dao đẹp mắt.
Nhà hàng Đại Phú ở Loan Tử có cái tên hơi tục, nhưng đã mở không dưới mấy chục năm, là một nhà hàng Trung Hoa tiêu chuẩn. Bởi vì hương vị của món sủi cảo da cá và trứng cá rất ngon, cho nên dù đêm đã khuya, khách đến ăn cơm vẫn nối liền không dứt.
"Đi lối cửa sau lên thẳng tầng ba cho yên tĩnh."
Lâm Khinh Hà ra vẻ rất quen thuộc.
Nơi này cách Ngũ Đài Sơn không xa, vì vậy có rất nhiều minh tinh đến ăn cơm. Bọn hắn không thích bị người khác quấy rối, thế nên khách sạn vừa mới mở một cửa sau chuyên phục vụ cho đối tượng này.
Nhậm Tuệ Mẫn không ngờ mấy tiếng sau mình lại chạm mặt người trẻ tuổi đáng sợ kia.
Hôm nay nàng sợ hết hồn hết vía, được mấy người bạn thân an ủi mới thấy đỡ hơn, sau cùng mọi người quyết định cùng đi ăn khuya. Ai dè vừa mới ăn được mấy miếng, Nhậm Tuệ Mẫn đã trông thấy chàng trai trẻ đáng sợ kia và Lâm Khinh Hà cùng đi tới.
Giới giải trí là giới phân biệt bối phận nhất, Lâm Khinh Hà đã xuất đạo nhiều năm, tất nhiên xứng đáng là đại tiền bối.
Khách ở tầng ba không nhiều, thấy Lâm Khinh Hà đến đều rối rít đứng dậy chào hỏi, đủ thấy địa vị của Lâm Khinh Hà trong giới giải trí.
Nhậm Tuệ Mẫn và bạn bè đi cùng đều là nữ hài mới xuất đạo chưa lâu. Mấy người bạn nhìn Nhậm Tuệ Mẫn mang sắc mặt nhợt nhạt, lặng lẽ quan tâm hỏi han: "Sao ngươi không chào hỏi Khinh Hà tỷ?"
Nhậm Tuệ Mẫn len lén nhìn sang bên kia rồi thấp giọng trả lời: "Người ngồi cùng Khinh Hà tỷ chính là nam nhân hôm qua ta kể đó. Ta sợ!"
Mấy nữ hài đã nghe chuyện Nhậm Tuệ Mẫn phải trải qua, không kìm được tò mò bèn nhìn nam nhân được tả giống như ma quỷ.
Kiếp trước Tô Bình Nam vẫn luôn lang bạt giang hồ, kiếm sống trong núi đao biển lửa, không mấy quan tâm tới các minh tinh trong giới giải trí. Ngoài mấy minh tinh sau này cực kỳ nổi tiếng ra, chưa chắc hắn đã biết những người khác.
Lúc nãy hắn đã quan sát một vòng, chỉ nhận ra Nhậm Tuệ Mẫn - nữ hài được gọi là ngọc nữ chưởng môn nhân - kiếp trước rất nổi tiếng, những người khác thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì.
"Ngươi có chắc là hai bọn hắn đang ở nhà hàng Đại Phú không?"
Diệp Vinh Lý nhìn tên thuộc hạ báo cáo hành tung của Lâm Khinh Hà, cắn răng hỏi.
Vốn dĩ hắn định buổi tối sẽ mời Lâm Khinh Hà cùng đến nhà hàng Tây ở lưng chừng núi dùng bữa.
Hôm nay Lâm Khinh Hà bị dọa sợ không nhẹ, hắn còn dày công chuẩn bị quà. Nào ngờ mãi chẳng gọi điện được cho nàng, lúc về lại nhận được tin tức này.
"Minh Vương, mục tiêu đang ở nhà hàng Đại Phú, người của ngươi đang ở đâu?"
Giọng nói uể oải của Minh Vương vang lên trong điện thoại: "Diệp đại thiếu, bản thúc nhường vị trí Tọa Quán (1) này cho ngươi lúc nào, sao ta không biết?"
(1) Tọa Quán: Chức vị cao nhất trong băng đảng thuộc Hội Tam Hoàng, tương đương Long Đầu, Bang Chủ, Hương Soái, Đại Lộ Nguyên Soái.
Minh Vương ngắt cuộc gọi của Diệp Vinh Lý, lạnh lùng mắng: "Đồ chết tiệt! Nếu hắn không phải là con trai của Diệp lão thì ta sẽ xử hắn ngay và luôn!"
Diệp lão gia tử là một trong những kim chủ đứng sau Minh Vương. Hắn nuôi nhiều người như vậy, đương nhiên là cần thêm nhiều tài nguyên mới có thể giúp thuộc hạ có cơm ăn. Nhưng mà Diệp Vinh Lý quá ngang ngược, ra tay không từ thủ đoạn, khiến Ngô Minh nay đã khác xưa rất tức giận.