Nghe thấy tiếng "tút tút" trong điện thoại, Diệp Dung Lý nổi điên: "Tìm người khác cho ta! Ta không tin không có Minh Vương thì chuyện này không thành!"
Thuộc hạ dè dặt hỏi: "Loan Tử là địa bàn của Minh Vương, không có sự cho phép của hắn thì ai dám ra tay ở Loan Tử?"
Diệp Vinh Lý cất giọng âm độc nói: "Một tên nhà quê đến từ Hạ quốc, ta không nuốt trôi cục tức này. Đừng quên là Loan Tử còn có một lão hổ."
"Hổ Loan Tử? Đó là người của Tân Vạn An, lão gia mà biết thì..."
"Im mồm!"
Ánh mắt Diệp Vinh Lý cực kỳ hung ác: "Giúp ta hẹn Trần Diệu Tân."
Tô Bình Nam đang dùng bữa cùng Lâm Khinh Hà, hắn tuyệt đối không ngờ chỉ vì một bài múa mà Loan Tử nổi phong ba.
Trần Diệu Tân là một trong những Song Hoa Hồng Côn trong Tứ Nhị Lục (2) của Tân Vạn An. Hắn dẫn người mạnh mẽ xông vào Loan Tử, đánh nhau ầm ĩ với Minh Vương.
(2) Tứ Nhị Lục: chức vị Hồng Côn trong băng đảng thuộc Hội Tam Hoàng, toàn là những tay đấm giỏi.
Người có thể đối đầu với Minh Vương hiển nhiên là nhân vật số má, nhanh chóng được người giang hồ phong là Hổ Loan Tử, một trong Ngũ Hổ của Tân Vạn An.
Trần Diệu Tân để kiểu tóc đầu đinh thịnh hành nhất Hồng Kông hiện nay, tay kẹp điếu xì gà to, vừa nhìn Diệp đại công tử trước mặt vừa phì phèo nói: "Đã muộn thế này mà Diệp công tử còn hẹn ta nói chuyện, đương nhiên ta phải nể mặt ngươi. Chẳng hay ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Hiện tại có ai không biết tên tuổi của Trần Diệu Tân ngươi, hôm nay hãy giúp ta một việc."
"Giúp? Diệp thiếu gia đã mở lời, tất nhiên không thành vấn đề. Có điều Diệp thiếu gia là đại kim chủ của Minh Vương, sao lại tìm huynh đệ ta giải quyết mấy chuyện nhỏ này?"
Trần Diệu Tân cười ha hả, trong lòng cấp tốc phân tích. Trước giờ vẫn nghe nói Minh Vương không đếm xỉa đến gia hỏa này, lẽ nào Minh Vương và nhà họ Diệp nảy sinh mâu thuẫn?
"Một tên quê mùa vùng khác, ta muốn khiến cho hắn đời này không nhảy múa được nữa!"
Nói rồi Diệp Vinh Lý đẩy tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt Trần Diệu Tân.
"Diệp thiếu gia đã mở lời, ta nhất định sẽ giải quyết giúp ngươi, nhưng tiền thì không cần." Trần Diệu Tân nhún vai, đẩy trả chi phiếu, cười giả trân: "Đồ cổ hủ Minh Vương kia làm gì cũng phải tuân theo quy tắc của hắn, chắc hẳn Diệp thiếu cũng thấy phiền. Chi bằng Diệp gia bắt Minh Vương nhả ra ba tuyến xe buýt, để cho các huynh đệ của ta nhảy vào kiếm cơm. Sau này chuyện của Diệp thiếu chính là chuyện của Trần Diệu Tân ta."
Sau khi nói xong, hắn quát mắng mấy hán tử bưu hãn đứng khoanh tay ở đằng sau: "Thấy Diệp thiếu gia mà không chào hỏi à?"
Trần Diệu Tân vừa lên tiếng, mấy tên đàn em phía sau hắn lập tức cung kính khom người chào hỏi Diệp Vinh Lý: "Chào Diệp thiếu."
Từ trước tới giờ Diệp Vinh Lý chưa từng được Minh Vương kính trọng, lúc này Hổ Loan Tử lại khách khí với hắn như thế, quả thật hắn hơi động lòng. Hắn cảm thấy dù sao cũng là nhà mình kiếm tiền, ai bảo kê cho mình thì cũng chỉ là con chó trong nhà mà thôi."
"Được."
Trần Diệu Tân cứ tưởng Diệp Vinh Lý sẽ giở yêu sách, nào ngờ đối phương lại đồng ý. Hắn mừng rơn, lập tức nói: "Sảng khoái, Trần Dũng dẫn người đi làm việc!"
Phía sau, một hán tử cực kỳ vạm vỡ gật đầu rồi dẫn theo mười mấy người đi thẳng ra ngoài.
Đến lúc này cơn giận Diệp Vinh Lý nhẫn nhịn suốt một ngày mới nguôi bớt.
"Diệp thiếu, ta thấy ngươi đang phiền lòng, chỗ ta vừa mới có một cặp tỷ muội sinh đôi, ngươi có muốn phát tiết không?"
Trần Diệu Tân biết một khi mình chen chân vào tuyến xe bus kia, thì chẳng khác nào phân chia địa bàn vững chắc như thùng sắt của Minh Vương. Hắn vô cùng vui vẻ, càng ra sức nịnh nọt Diệp Vinh Lý.
Món trứng cá của nhà hàng Đại Phú đúng là non mềm tươi mới, ngon vô cùng. Tô Bình Nam cảm thấy hương vị không tệ, thảo nào làm ăn phát đạt như vậy.
Lâm Khinh Hà phát hiện Tô Bình Nam cực kỳ chín chắn, hai thuộc hạ cũng rất hiểu quy củ, một mình nàng nói chuyện suốt bữa tối.
"Lão đại, có điểm bất thường."
Đỗ Cửu đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, hắn thấp giọng thì thầm: "Lúc nãy, trong vòng mấy phút có rất nhiều người giang hồ đến đây. Rõ ràng là ánh mắt bọn hắn đều đổ dồn vào chúng ta."
Tô Bình Nam thong thả nuốt miếng trứng cá cuối cùng rồi hỏi: "Ngươi cảm thấy tình huống này là sao?"
Trên gương mặt Đỗ Cửu nở nụ cười dữ tợn: "Bọn hắn đang tìm người, nhằm vào chúng ta."
Lâm Khinh Hà và người vẫn luôn chú ý tới Tô Bình Nam là Nhậm Tuệ Mẫn đều phát hiện ra Tô Bình Nam bỗng thay đổi, vẻ nhã nhặn lịch sự lúc dùng bữa đã biến mất không còn tăm hơi, hiện giờ hắn giống như một mãnh hổ chỉ muốn nhào lên đánh người.
Trần Diệu Tân chọn Trần Dũng dẫn người ra ngoài làm việc là có nguyên nhân.
Trần Dũng chẳng những giỏi đánh đấm mà còn biết động não, vì vậy người Trần Diệu Tân yên tâm nhất chính là hắn.
"Ngươi đã tìm đúng người chưa?"
Trần Dũng xác nhận lại một lần nữa rồi mới nói: "Chúng ta cầu tài chứ không cần mạng, nhớ đó!"
Lâm Khinh Hà tái mét mặt mày, nói với Tô Bình Nam: "Xin lỗi!"
Được Đỗ Cửu nhắc nhở, nàng đã nhận ra tên quản gia vẫn luôn đi theo Diệp Vinh Lý.