Đây không phải lần đầu tiên Diệp Vinh Lý làm cái chuyện hèn hạ này. Lần trước vì một vụ scandal của nàng mà nam chính trong vụ scandal đó bị đánh gãy một chiếc xương sườn, tĩnh dưỡng trong viện ba tháng mới lành.
"Vì chuyện khiêu vũ à?"
Tô Bình Nam lập tức hiểu ra, hắn không ngờ tên Diệp Vinh Lý kia lại lòng dạ hẹp hòi đến mức độ này.
Lâm Khinh Hà gật đầu, cầm điện thoại lên muốn gọi cho Diệp Vinh Lý. Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, nàng định nói rõ với Diệp Vinh Lý.
"Không cần."
Tô Bình Nam lắc ngón tay với Lâm Khinh Hà, giọng điệu thản nhiên: "Ta vẫn chưa tự giới thiệu bản thân, thật ra ta không phải người tốt."
"Giúp ta gọi thêm một bát trứng cá là được, không cần làm gì khác."
Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn không thay đổi, Lâm Khinh Hà có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo và cường thế trong con người nam nhân này. Nàng có vẻ ngoài anh khí, nhưng thật ra bản chất chỉ là một nữ nhân mong manh. Có lẽ Lâm Khinh Hà đã bị thuyết phục bởi sự tự tin của Tô Bình Nam, dịu dàng gật đầu.
Đám người trên tầng ba nhìn Lâm Khinh Hà cẩn thận bưng trứng cá, ai nấy đều tròn mắt sững sờ. Mọi người đều hoạt động trong giới giải trí, tất nhiên là biết điều gì nên nói, điều gì không thể nói.
Đã bao giờ bọn hắn thấy bộ dáng thiếu nữ của Lâm đại mỹ nhân đâu, ai ai cũng ngạc nhiên rớt cằm.
"Cầm chắc dao, nó là vinh hoa phú quý của các ngươi."
Giọng điệu của Trần Dũng rất cay độc: "Làm tốt việc này thì Diệu Tân ca sẽ cho các ngươi cơ hội xuất đầu lộ diện."
Sau khi nói xong, hắn là người đầu tiên xông lên.
Đám đàn em mà Trần Diệu Tân dẫn dắt có tố chất không tệ. Mười mấy tráng hán chẳng nói chẳng rằng, xông thẳng về phía Tô Bình Nam. Ra ngoài làm việc không phải là chiếm địa bàn so bì, la hét thật lớn chỉ sợ người khác không biết mình oai phong. Làm việc nhanh gọn lẹ mới là mục đích duy nhất.
Trần Dũng dẫn đầu đội ngũ, hiện giờ hắn là dũng khí của cả nhóm, dù đằng trước có núi hắn cũng phải bổ nhát đầu tiên, đây là nghĩa vụ của người dẫn đội.
Muốn xuất đầu lộ diện thì không được trốn tránh, cũng không thể trốn tránh.
Trong mắt Lâm Khinh Hà, dường như cả thế giới đã chia làm hai nửa.
Một nửa là Tô Bình Nam thong thả ăn trứng cá, nửa còn lại là mười mấy tráng hán mang khuôn mặt u ám. Cảnh tượng kỳ lạ này khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Trần Dũng nhìn Tô Bình Nam, trên mặt nở nụ cười vô thanh đầy dữ tợn. Thuộc hạ của hắn cũng hành động không chậm, con dao sắc bén sáng bóng chém thẳng vào chân trái của Tô Bình Nam.
Đỗ Cửu bỗng đứng bật dậy, lần này hắn phòng vệ chính đáng, đương nhiên là không nương tay. Hai tay quơ lấy chiếc ghế của mình, phang mạnh vào tên áo đen thứ nhất. Hắn sải bước xông lên, chủ động đối chiến với mười mấy đại hán cầm dao.
Trần Dũng nghiêng người né tránh chiếc ghế bay tới trước mặt, sau đó thẳng tay chém một dao vào hắc ảnh vừa mới xông lên.
Đỗ Cửu không né tránh, tay phải túm chặt cổ tay cầm dao của Trần Dũng bằng tốc độ ánh sáng, tay trái điên cuồng đấm dưới nách Trần Dũng.
Trần Dũng là kẻ cầm đầu của phe Trần Diệu Tân, tất nhiên là hắn biết bây giờ mình không thể gục ngã, nếu không cả đội ngũ sẽ tan tác ngay.
Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, tay trái cũng điên cuồng đánh trả. Hai người gần như quấn chặt vào nhau, một người dữ tợn hung ác, một kẻ quái dị tàn nhẫn.
Đỗ Thạch vẫn sử dụng lối đánh hoa lệ như trước, đá thẳng đá nghiêng cực kỳ ác liệt, mỗi cú đá đều tạo ra tiếng gió vù vù, hòa lẫn tiếng bồm bộp khi tiếp xúc với cơ thể đối phương. Mấy diễn viên trẻ tuổi nhìn thôi cũng thấy đau.
"Lão tử mới là tay đấm cừ nhất."
Đỗ Cửu cảm thấy lực đánh của Trần Dũng ngày càng nhỏ, bèn hét to một tiếng, cuộn tròn nắm đấm rồi đấm mạnh vào má Trần Dũng. Trần Dũng bị đánh cho ngu người, bủn rủn xụi lơ ngã xuống đất.
"Ta đã bảo muốn đánh chết các ngươi thì sẽ đánh các ngươi chết tươi."
Đỗ Cửu cười dữ tợn, lại đấm mạnh một phát làm cho Trần Dũng đang cố gắng đứng lên tiếp tục liều mạng, hoàn toàn ngất xỉu.
"Đủ rồi."
Tô Bình Nam lên tiếng. Đỗ Cửu vững vàng thu lại nắm đấm công kích huyệt thái dương của 1 Trần Dũng. Mấy người dùng mạng đánh cược, Tô Bình Nam chẳng ngước mắt nhìn lấy một lần, tựa như đĩa cá viên kia là món ăn ngon nhất thiên hạ. Hắn nuốt miếng cá viên cuối cùng, đồng đúng lúc Đỗ Cửu đánh một đòn cuối.
Hai đại hán cao gần hai mét là Đỗ Cửu và Đỗ Thạch nhìn nhau cười ha ha, sau đó nhìn Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam mỉm cười gật đầu: "Làm tốt lắm."
Ở bàn của đám Nhậm Tuệ Mẫn, mặc dù các nàng cực kỳ sợ hai hán tử hung mãnh kia, nhưng Tô Bình Nam vẫn yên tĩnh nãy giờ còn khiến các nàng sợ hãi hơn.
Tô Bình Nam quay đầu nhìn Lâm Khinh Hà sốc tận óc, nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể gọi điện cho tên họ Diệp kia."
"Rốt cuộc ngươi định làm gì?"
Giọng Lâm Khinh Hà không còn nũng nịu như mọi khi, mà hơi khô khốc.
Tô Bình Nam chỉ cười chứ không trả lời. Đến năm sau Lâm Khinh Hà tình cờ có cơ hội đi Thiên Nam quay phim lấy cảnh, khi hỏi dân bản xứ nàng về cái tên Tô Bình Nam, nàng đã có được đáp án.