"Tô Bình Nam?"
"Một đại minh tinh như ngươi cũng biết hắn sao?"
Người Lâm Khinh Hà hỏi là ông chủ đầu tư cho bộ phim.
"Ừm."
Lâm Khinh Hà gật đầu.
Bình thường vị kia hào sảng như thể không có gì không làm được, vậy mà lúc ấy lại thấp giọng nói khẽ, tựa như đang nói tới thứ gì đó khiến người nghe sợ hãi: "Cả Thiên Nam."
Nói đến đây, hắn còn cố ý tăng âm lượng lên một tông như sợ Lâm Khinh Hà không nghe thấy.
"Người khắp Thiên Nam đều gọi hắn là ông vua thế giới ngầm."
Khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Khinh Hà, Diệp Vinh Lý hoàn toàn phát điên. Hắn nhìn Trần Diệu Tân, ánh mắt vẫn phách lối như cũ.
"Người ngươi phái đi là ngữ gì mà bị người ta tống vào viện hết vậy?" Nói rồi hắn cầm y phục lên, nghênh ngang rời đi. Đột nhiên hắn lại cảm thấy Minh Vương mới là chó ngoan chân chính, chẳng qua chỉ sủa vài tiếng mà thôi."
Trần Diệu Tân nhìn Diệp Vinh Lý đi xa, sắc mặt xanh mét: "A Quỷ!"
Một người trung niên sắc mặt vàng vọt đi ra.
"Trước giờ tên Trần Dũng chết bầm kia luôn làm việc thỏa đáng. Ngươi đi thăm dò cho ta, tra xem rốt cuộc những người kia có lai lịch thế nào."
Hắn không phải kẻ ngu, biết rằng mình đá phải tấm sắt rồi, vì vậy trở nên cẩn thận nhưng cũng rất hung hãn.
Những người trên tầng ba rất biết điều, từ đầu đến cuối không có một ai manh động.
"Bữa khuya hôm nay ta mời khách, xin lỗi vì đã làm mọi người sợ hãi."
Tô Bình Nam mỉm cười nói với mọi người.
"Quá đã!"
Đỗ Cửu vui vẻ ra mặt: "Đấu tay đôi ta là người cừ nhất, phải không Nam ca?"
Tô Bình Nam khẽ nở nụ cười nhìn hai nam nhân chắn ở phía trước, không chịu lùi bước. Hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Đỗ Thạch ra vẻ ấm ức nhìn Đỗ Cửu: "Ta không phục."
Đỗ Cửu lắc đầu: "Ngươi bị ngu, không tính."
Hai mươi phút sau Minh Vương nhận được tin tức, sắc mặt lập tức sa sầm.
"Tra xem thằng khốn nào dám hành động trên địa bàn của ta."
Tin tức hồi âm rất nhanh. Không ngoài dự đoán của Ngô Minh, quả nhiên là người của lão hổ kia gây chuyện. Tuy nhiên kết quả lại khiến Ngô Minh bất ngờ, kẻ cầm đầu Trần Dũng dưới trướng Trần Diệu Tân chém người trên địa bàn của mình, cuối cùng bị người ta đánh cho phải vào viện.
"Buổi tối gọi người đi làm việc, tiêu diệt hai nhà kia, để cho lão hổ biết thế nào là quy củ của Minh Vương."
Minh Vương hờ hững nói với A Hào: "Diệp đại thiếu có thể đả động Trần Diệu Tân, vậy thì chúng ta thu tay thôi. Trước tiên cứ quan sát xem Hổ Loan Tử có thắng con rồng vùng khác hay không."
Hôm qua Tô Bình Nam trông có vẻ vân đạm phong kinh, nhưng thật ra trong lòng rất tức giận. Vốn dĩ hắn định hành động khiêm tốn, kết quả là con chó con mèo nào cũng dám nhào vào hắn.
Hồng Kông tấc đất tấc vàng, coi tiền là trên hết. Tô Bình Nam biết rằng nếu muốn nhanh chóng gỡ bỏ cục diện này thì chỉ có một biện pháp, đó là đập tiền để giới thượng lưu Hồng Kông công nhận, và khiến đám tam giáo cửu lưu sợ hãi.
Ra một đòn mạnh để tránh trăm cú đấm về sau.
"Hôm nay Cẩm Tú chúng ta chính thức tiến vào Hồng Kông."
Sáng sớm hôm sau, Tô Bình Nam hờ hững nói với Trương Lệ Hoa qua điện thoại, cả tập đoàn Cẩm Tú lập tức dốc hết sức hành động.
Dòng tiền của tập đoàn Cẩm Tú lớn kinh người, một mình độc quyền thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe, cho nên Tô Bình Nam có đủ tự tin.
Khi đàm phán với công ty Phú Ngân, Tô Bình Nam thay đổi thái độ khiêm tốn lúc trước. Sau khi chuyên gia phân tích xong, Tô Bình Nam chỉ gõ bàn nói với chủ tịch Đàm Học Chương của Phú Ngân phong trần mệt mỏi vừa mới xuống máy bay: "Việc chuyên nghiệp thì có người chuyên nghiệp xử lý, ta chỉ có một yêu cầu là mười ngày sau phải lấy được ngân hàng Hằng Long cho ta."
Tám trăm triệu.
Đây là giá cả ước tính mà công ty Phú Ngân và chuyên gia trong nước đưa ra.
Đàm Học Chương là chủ tịch của Phú Ngân, hơn bốn mươi tuổi, có mũi ưng làm cho gương mặt hắn trông cực kỳ âm trầm. Sau khi đưa ra mức tài chính cần thiết, hắn thấp thỏm nhìn người trẻ tuổi ngồi ở chủ vị kia.
Tám trăm triệu, ở thời đại này thu mua với giá tám trăm triệu nhất định sẽ trở thành cuộc giao dịch gây chấn động Hồng Kông, thậm chí cả Hạ quốc.
Đàm Học Chương biết rõ ý nghĩa của lần thu mua này đối với công ty Phú Ngân. Nếu thành công, công ty Phú Ngân có thể vững vàng nằm trong top ba Hồng Kông. Mà tiền đề là tất cả phụ thuộc vào một ý nghĩ của người trẻ tuổi mặt lạnh như tiền kia.
Tô Bình Nam gật đầu: "Thương trường như chiến trường, ta thích làm việc dứt khoát. Bởi vì công ty đầu tư Phú Ngân có phong cách như sói, cho nên ta mới lựa chọn các ngươi. Hi vọng Phú Ngân đừng khiến ta thất vọng."
Đàm Học Chương và toàn thể lãnh đạo cấp cao của công ty đầu tư Phú Ngân đều đứng dậy, khom lưng nói: "Cảm ơn Tô tổng đã tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng Tô tổng!"
Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, huống chi Cẩm Tú của Tô Bình Nam gióng trống khua chiêng như thế.
Năm 1993, thái độ của Hồng Kông đối với Hạ quốc vẫn cao cao tại thượng.
Năm nay Củng Lợi hai mươi tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất. Nàng giành được Giải Gấu Vàng trong Liên hoan phim quốc tế Berlin, Giải nữ diễn viên xuất sắc nhất trong liên hoan phim quốc tế Venezia, Giải Gấu Ngựa Vàng trong liên hoan phim quốc tế Cannes. Có ba giải thưởng lớn, nàng thoải mái xông xáo ở Hồng Kông.
Đối tượng hợp tác vẫn là Chu Tinh Tinh, năm 1992 ôm trọn top năm phòng bán vé thành phố cảng Hồng Kông, nhưng vẫn bị giới truyền thông mắng té tát, châm biếm đủ điều. Từ đó có thể thấy thái độ ngạo mạn của bọn hắn.