Lần đầu tiên hai cái tên Tô Bình Nam và tập đoàn Cẩm Tú của hắn xuất hiện trên truyền thông Hồng Kông. Một doanh nghiệp dân doanh ở nội địa Hạ quốc lại muốn thu mua một ngân hàng có gần trăm năm lịch sử của Hồng Kông, tin tức này lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Các đại gia ở Hồng Kông bị phóng viên hỏi dồn dập, gần như tất cả mọi người không ai bảo ai, đều dùng một từ để miêu tả: mãnh long nơi khác.
Cùng lúc đó, mấy đại tướng và linh vật Trương Đồng được Tô Bình Nam điểm danh cũng lên máy bay đi Hồng Kông.
Tô Bình Nam chưa dừng lại ở đó, một kênh truyền thông của Hồng Kông lại tung ra một tin sốc.
Một đại gia bí ẩn ở nội địa đã mua căn biệt thự sang trọng trên núi Jardine với giá tám nghìn sáu trăm vạn. Theo lời kể của nhân viên đi theo, cả quá trình không đầy một tiếng.
Ở Hồng Kông, truyền thuyết về kẻ có tiền và tin đồn của minh tinh rất được chào đón, khả năng tạo đề tài của các hãng truyền thông bát quái Hồng Kông đúng là tuyệt thế vô song.
Các bản tin hấp dẫn tiếp theo khiến rất nhiều người chấn động.
"Tin tức độc nhất vô nhị, rốt cuộc Tô Bình Nam và Cẩm Tú của hắn có bao nhiêu tiền?"
"Tiết lộ tin tức độc quyền, ông trùm nội địa bí ẩn và ảnh hậu Lâm Khinh Hà hẹn hò lúc nửa đêm?"
"Hành hiệp trượng nghĩa, ông trùm nội địa đấu giá một chữ ngàn vàng chỉ vì mỹ nhân đến cảng?"
Nói chung đủ loại tin tức có thể tóm gọn bằng một câu: Tô Bình Nam nổi tiếng rồi.
Khách sạn Lệ Đô.
Tô Bình Nam vừa mỉm cười vừa vuốt ve tấm thiệp mời mạ vàng.
Đỗ Cửu hỏi: "Đây là cái gì?"
Tô Bình Nam cười khẽ: "Thiệp mời tham dự tiệc tư nhân."
Thấy Đỗ Cửu mờ mịt chẳng hiểu gì, Tô Bình Nam đổi một cách nói khác: "Một vòng tròn, một vòng tròn chân chính."
Đường Cát Tuyên, Hồng Kông.
Trang viên Stone là kiến trúc lâu đài cổ duy nhất ở Hồng Kông.
Hoắc Nghị hỏi Hoắc lão gia tử với vẻ nghi ngờ: "Phụ thân, ta gửi thiệp mời rồi, đối phương thật sự đáng được chúng ta coi trọng như vậy sao?"
Lão nhân gật đầu: "Ngươi đi gặp nhân vật làm mưa làm gió dạo gần đây đi."
"Ta ư?"
Hoắc Nghị chấn động, không ngờ ba lại bắt mình đích thân đi gặp đối phương, thể diện lớn thật đấy.
Lão nhân hơi mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, giọng nói trầm khàn: "Mới chỉ hai mươi mốt tuổi mà đã có thủ đoạn như thế, coi trọng như vậy cũng không quá."
Bên cạnh lão nhân đặt mấy tập tài liệu, tập trên cùng viết rõ: "Bản phân tích thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe của tập đoàn Cẩm Tú ở Hạ quốc."
"A Diệu?"
Hạng Thất ca hiếm khi xuất hiện ở Tân Vạn An đột nhiên chủ động gọi điện cho Trần Diệu Tân.
"Thất ca, ý ngươi là?"
Trần Diệu Tân biết tại sao lão Hạng lại gọi điện cho mình. Tối hôm đó mình đá phải tấm sắt cứng, bài báo mấy ngày nay khiến một kẻ hung hãn như Trần Diệu Tân đọc cũng phải sợ. Đối phương lăn lộn đến trình độ này, đương nhiên hắn biết mình đã chọc phải hạng người nào.
"Bữa tiệc tư nhân tối mai do hai nhà Hoắc, Lý tổ chức có mời Tô Bình Nam."
Chỉ bằng một câu nói ngắn ngủi, Trần Diệu Tân đã hiểu ý của Hạng Thất ca.
"Gần đây Ma Cao có cuộc thi đua xe, đúng lúc ta đi giải sầu."
Trần Diệu Tân đã đưa ra lựa chọn của mình. Hắn không đi quá xa, cũng không ở lại Hồng Kông, như vậy thì nếu Thất ca bảo vệ hắn, hắn vẫn còn cơ hội.
"Được."
Trần Diệu Tân lập tức thả lỏng tâm trạng. Bao nhiêu năm qua, Thất ca đã nói không sao thì chắc chắn sẽ không sao.
Hạng Thất cúp máy, nhìn quản gia trước mặt: "A Diệu là một nhân tài, từng lập nhiều công lao. Chuẩn bị xe, ta muốn gặp Hoắc Nghị."
Trương Đồng xuống máy bay, ngắm nhìn Hồng Kông lấp lánh ánh đèn.
"Ta phát hiện ra mình thuộc về nơi này."
Hắn nói với Lục Viễn bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Đồng tỏ ra cực kỳ phấn khởi về việc lão đại cho mình đến Hồng Kông, hắn cũng được tính là kẻ mê văn hóa giải trí ở mức độ nặng.
Ai ai cũng vô cùng bận rộn. Trong lúc mọi người bận thảo luận các dự án, kẻ vô công rồi nghề Trương Đồng tìm đến Tô Bình Nam.
"Lão đại, ta muốn ra ngoài."
Vẻ mặt Tô Bình Nam là lạ, uy lực của vị này không thể coi thường. Chuyện của Đỗ Thạch khiến hắn sinh lòng sợ hãi, gia hỏa này tuyệt đối đừng gây ra chuyện gì.
"Ngươi ra ngoài làm gì?"
Tô Bình Nam vẫn cảm thấy mình nên hỏi rõ thì hơn.
"Hoàng Gia Câu đã qua đời, ta thích nhạc của hắn, muốn đi thăm hắn."
Nét mặt Trương Đồng tràn đầy bi thương.
Tô Bình Nam hít sâu một hơi, đèn nén lửa giận không biết bùng lên từ đâu: "Cút!"
Tô Bình Nam nhìn theo Trương Đồng đã cuốn xéo, nói với Đỗ Cửu: "Đi theo hắn. Nếu hắn bị teo não thì ngươi mang về đây cho ta bằng mọi giá."
Đỗ Cửu gật đầu.
Tô Bình Nam mỉm cười với Lục Viễn có hơi câu nệ: "Ngươi đã quen với cuộc sống ở Cẩm Tú chưa?"
Lục Viễn gật đầu: "Ngươi lợi hại thật đấy!"
Câu này là thật lòng thật dạ.
Sau khi đến Cẩm Tú, hắn mới thật sự biết sự lợi hại của Tô Bình Nam. Không ngờ một đế quốc thương nghiệp khổng lồ như thế là do Tô Bình Nam đích thân gây dựng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Lục Viễn cực kỳ khâm phục.