Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Tân Vạn An

Chương 152: Tân Vạn An Chương 152: Tân Vạn An

Tô Bình Nam ném một điếu thuốc cho Lục Viễn: "Ta có rất nhiều người giỏi đánh đấm và dám liều mạng, nhưng không có mấy người đầu óc linh hoạt, lúc mấu chốt có thể nhẫn nhịn."

Tô Bình Nam nói xong, cố ý nhìn Đỗ Thạch đứng bên cạnh cười ngây ngô rồi thở dài.

"Một đời phú quý, ta tin ngươi."

Ánh mắt Lục Viễn rất kiên định.

Tô Bình Nam mỉm cười, tháo chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay rồi ném cho Lục Viễn.

"Đeo chiếc đồng hồ này, về sau ngươi chính là đại quản gia của Tô Bình Nam ta."

Lục Viễn nhẹ nhàng đón lấy. Hắn nhìn chiếc đồng hồ mà trước đây mình không dám mơ tưởng, sau đó gật đầu.

"Được."

"Cạch."

Đồng hồ vừa cổ tay Lục Viễn.

Ở Hồng Kông, mỗi người có cái nhìn riêng về vòng xã giao. Bữa tiệc tư nhân của hai nhà Hoắc, Lý tuyệt đối không chỉ xem tiền của ngươi, mà còn tổng kết suy tính. Bọn hắn có sự kiêu ngạo của gia tộc.

Thật ra Tô Bình Nam được mời đến bữa tiệc tư nhân lần này phần lớn là vì sản phẩm chăm sóc sức khỏe của Cẩm Tú phân bố rộng khắp toàn quốc, cùng với thiên phú kinh doanh đáng kinh ngạc của Tô Bình Nam.

Thanh niên hai mươi tuổi vừa mới xuất đầu lộ diện, một góc băng sơn đã đủ khiến lão hồ ly của hai nhà cực kỳ khiếp sợ.

Trong bữa tiệc lần này, gia chủ hai nhà Hoắc, Lý không xuất hiện, mà do người trẻ tuổi đời thứ ba chủ trì, trong đó người có địa vị cao nhất là Hoắc Nghị của Hoắc gia.

Trước khi Tô Bình Nam được mời dự tiệc, các đề tài liên quan đến hắn đã lan truyền rộng rãi trong các giới.

Nguyên nhân là Tô Bình Nam rất lắm tiền, cũng hết sức bí ẩn.

Chuyện nhà hàng Đại Phú không thể qua mắt những kẻ có lòng riêng, mà biểu hiện bình tĩnh của Tô Bình Nam trong vụ việc này khiến người ta kinh ngạc.

Bữa tiệc tư nhân lần này được tổ chức ở biệt thự trên núi của Hoắc gia. Khác với dự đoán của Tô Bình Nam, bữa tiệc vô cùng ấm áp, hoàn toàn không hoa lệ như trong tưởng tượng của hắn.

Bữa tiệc chỉ có hơn mười người, gió mát hiu hiu, trên mặt cỏ phía trước biệt thự đặt mấy chiếc bàn dài, trên bàn bày món ăn phong phú. Chỉ có dụng cụ ăn uống cổ xưa và rượu vang đắt đỏ mới kín đáo thể hiện sự xa hoa của những người này.

Tô Bình Nam đến gần, gần như tất cả mọi người đều âm thầm quan sát hắn.

Về tuổi tác của Tô Bình Nam, mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù sao trên báo chí đã công bố từ lâu.

Nhưng Tô Bình Nam mang lại cho bọn hắn cảm giác người này tuyệt đối không phải là một thanh niên chỉ hai mươi tuổi.

Mặc dù nam nhân trước mặt đang mỉm cười, song không giấu được khí tức hung hãn trong cốt tủy, tựa như một hung khí tuyệt thế giấu trong vỏ đao. Những người trẻ tuổi ở đây bất giác thu lại bản tính ngạo mạn của người Hồng Kông thời đại này.

Hoắc Nghị không biết tại sao ba mình lại coi trọng Tô Bình Nam như vậy, còn là người đầu tiên ném cành ô liu cho Tô Bình Nam. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Bình Nam, hắn lập tức biết được bản tính của chàng trai nở nụ cười nhẹ nhàng này.

Đối phương là một nhân vật anh hùng giống như ba mình.

Có lẽ là ảo giác chăng, Hoắc Nghị cảm thấy người trẻ tuổi này còn sắc bén hơn ba mình hồi trẻ.

Hoắc Nghị không mảy may do dự, lập tức nở nụ cười xán lạn, sải bước đến nghênh đón.

Suốt một buổi tối, do bối phận nên Hoắc Nghị không nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi trong góc quan sát Tô Bình Nam.

"Tam thúc, Hạng Thất của Tân Vạn An tới."

Hoắc Nghị gật đầu, hắn biết mục đích Hạng Thất tới đây.

Hoắc gia mời Tô Bình Nam tham dự bữa tiệc lần này, ít nhất cũng chứng tỏ Hoắc gia đứng đầu Hồng Kông đã công nhận người trẻ tuổi này. Với trí thông minh và thủ đoạn của Hạng Thất, hắn sẽ không kết thù với một ông trùm nội địa cường thế như vậy.

Hạng Thất cười sang sảng chào hỏi mọi người, đồng thời đi thẳng về phía nhân vật mục tiêu lần này.

"Tô tiên sinh, tại hạ tên Hạng Hoa, Hạng Hoa thuộc Tân Vạn An."

Hạng Thất tỏ thái độ khiêm tốn.

Tô Bình Nam nhìn vị đại lão giang hồ tương lai vẫn phong sinh thủy khởi, mỉm cười chìa tay: "Tô Bình Nam, Cẩm Tú ở Thiên Nam."

Hạng Thất có thể cảm nhận được khí tức của đồng loại từ trên người đối phương, cho nên càng thêm kiêng dè, lời nói cũng khách khí hơn: "A Diệu không hiểu chuyện, đắc tội Tô tiên sinh. Tại hạ xin nhận lỗi thay A Diệu."

Tô Bình Nam hơi bất ngờ, quả thật người này đối xử với thuộc hạ không tệ. Tọa Quán đứng đầu Tân Vạn An mà lại đích thân xin lỗi thay thuộc hạ của mình, có thể thấy hắn coi trọng tên môn sinh Hổ Loan Tử kia cỡ nào.

Ngoài mặt thì Tô Bình Nam mỉm cười, nhưng lời nói lại sắc như dao: "Làm sai thì nhận lỗi chịu đòn là được. Làm kinh doanh có quy tắc của làm kinh doanh, giang hồ cũng có quy tắc của giang hồ. Hạng tiên sinh có thể leo lên vị trí này, lẽ nào không rõ?"

Hạng Thất đanh mặt, hôm nay hắn đã mượn bữa tiệc tư nhân của Hoắc gia, đích thân xin lỗi với hai mục đích. Một là nói cho người trẻ tuổi này biết quan hệ giữa mình và Hoắc gia không cạn, hai là đích thân đến xin lỗi cũng đủ nể mặt đối phương. Vậy mà không ngờ đối phương lại cường thế đến vậy.

"Ý của Tô tiên sinh là?"

Giọng điệu của Hạng Thất không bộc lộ cảm xúc, vẫn từ tốn như thường.

Tô Bình Nam vẫn không nói gì, điện thoại của Hạng Thất đổ chuông: "Thất ca, A Diệu chết rồi."

Hạng Thất hờ hững "ồ" một tiếng rồi cúp máy, nhìn chòng chọc vào Tô Bình Nam. Mấy phút sau hắn mới thản nhiên cất lời: "Ta đã hiểu ý của Tô tiên sinh."

Bình Luận (0)
Comment