Tô Bình Nam vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng: "Ồ?"
Sắc mặt Hạng Thất cực kỳ khó coi, hắn gằn ra từng chữ: "Hơi tí là Tô tiên sinh lại muốn lấy mạng người, Tân Vạn An thụ giáo."
Nghe Hạng Thất nói vậy, Tô Bình Nam giật mình: "Là ý gì?"
Ánh mắt hắn rất bình tĩnh: "Phiền Hạng tiên sinh nói rõ."
Hạng Thất nói: "A Diệu chết rồi, chết ở Ma Cao."
Hắn nói xong, tầm mắt vẫn cứ dán chặt vào khuôn mặt Tô Bình Nam.
"Không phải ta."
Tô Bình Nam nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Chuyện này không phải ta làm."
Dáng vẻ bình tĩnh của Tô Bình Nam khiến Hạng Thất không phân biệt được rốt cuộc hắn có phải đầu sỏ đứng sau chuyện này hay không, nếu không phải hắn thì thời gian quá trùng hợp.
"Ta sẽ tra rõ."
Hạng Thất tin tưởng năng lực của mình, hắn nhất định sẽ làm rõ chân tướng vụ này.
"Ta mỏi mắt mong chờ."
Tô Bình Nam bưng tách cà phê trong tay lên, tỏ vẻ không muốn nói thêm.
Hổ Loan Tử Trần Diệu Tân tiếng tăm lừng lẫy chết rồi, chết ngoài cửa khách sạn ở Ma Cao. Nhất thời có rất nhiều lời đồn nổi lên, trong đó có người nói Trần Diệu Tân đắc tội một mãnh long hỗn thế.
Tô Bình Nam biết chuyện này không phải mình làm, có kẻ lợi dụng cơ hội này. Bất kể kẻ đó là ai cũng đủ ác.
Sau khi nghe thấy tin đồn, Trương Lệ Hoa tìm Tô Bình Nam và đưa ra yêu cầu thành lập công ty bảo an.
"Quân tử không đâm đầu vào nơi nguy hiểm."
Quân tử không đâm đầu vào nơi nguy hiểm: "Bản tính của ngươi quá cứng rắn, ta cho rằng việc này rất cần thiết."
Tô Bình Nam bật cười: "Đã có Đỗ Cửu, Đỗ Thạch và Lục Viễn rồi, ta không nghĩ ra sẽ có vấn đề gì."
Trước giờ Trương Lệ Hoa luôn nghe lời, nhưng lần này nàng mím môi nhìn Lục Viễn đứng sững sau lưng Tô Bình Nam, lần đầu tiên phản bác ý kiến của hắn: "Ta thừa nhận bọn hắn đánh nhau rất giỏi, nhưng đàn em không phải vệ sĩ."
Rõ ràng là lần này Trương Lệ Hoa đã có sự chuẩn bị trước khi đến tìm Tô Bình Nam. Nàng đặt một phần tài liệu trước mặt Tô Bình Nam.
"Vệ sĩ là gì?"
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân trước mặt vì lo lắng cho mình mà trái lệnh, lặng thinh không nói gì.
"Ở Hạ quốc vẫn chưa bước vào lĩnh vực này, ta đã đặc biệt tra cứu tri thức về lĩnh vực này ở Hồng Kông."
Trương Lệ Hoa nhìn thẳng vào Tô Bình Nam: "Tập đoàn càng ngày càng lớn mạnh, ngươi cần phải biết ngoại ngữ, am hiểu lễ nghi xã giao, biết kiểm soát cố vấn an ninh đặc biệt."
Tô Bình Nam vẫn lắc đầu: "Ta không tin những người đó, ta chỉ tin các ngươi."
Trương Lệ Hoa tiếp tục nói, thái độ rất nghiêm túc: "Thế nên chúng ta phải thành lập một công ty bảo an. Ngươi có ưu thế mà bọn hắn không có, đó là những người này."
Nói đến đây, Trương Lệ Hoa chỉ vào đám Đỗ Cửu, Lục Viễn: "Những người này đều cam tâm tình nguyện đánh đổi tính mạng vì ngươi."
Lục Viễn đứng dậy: "Ta cho rằng Trương tỷ nói rất đúng. Để ta, ta sẽ học tập chăm chỉ."
Trương Lệ Hoa tiếp tục thuyết phục: "Hiện giờ Hạ quốc không có lấy một công ty bảo an chuyên nghiệp. Xét từ góc độ kinh doanh, ta cũng cảm thấy đây là một dự án hay."
Tô Bình Nam xoay cây bút máy dùng để phê duyệt tài liệu trong ay, cuối cùng cũng gật đầu. Tập đoàn Cẩm Tú ngày càng phát triển thần tốc, hắn sẽ dần dần từ bỏ rất nhiều ngành nghề, ví dụ như phòng game chẳng hạn. Như vậy thì cần tìm nơi sắp xếp cho những hán tử đã cùng hắn giành thiên hạ.
Trương Đồng đã trở về.
"Lão đại, chúng ta quay phim đi!"
Trương Đồng biến mất mấy ngày nay, đây là câu nói đầu tiên của hắn khi gặp Tô Bình Nam.
Trương Đồng hào hứng ra mặt, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của lão đại nhà mình, hí hửng đặt một cuốn truyện tranh dày cộp trước mặt Tô Bình Nam.
Bốn chữ to "Người Trong Giang Hồ" khiến Tô Bình Nam hơi bất ngờ. Hắn biết bộ phim này. Mặc dù Tô Bình Nam thiếu kiến thức giải trí, nhưng vẫn nhớ rõ một số bộ phim quen thuộc.
Trương Đồng hoàn toàn không cân nhắc xem Tô Bình Nam có đồng ý hay không, trực tiếp tìm kịch bản mang về cho hắn.
Tô Bình Nam biết phim điện ảnh Hồng Kông thời đại này rất đắt khách, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc có một ngày mình sẽ quay phim.
Trương Đồng kiên định thấy rõ: "Lão đại, chúng ta mở công ty điện ảnh đi!"
"Vậy thì triển thôi!"
Tô Bình Nam tỏ vẻ dửng dưng, hắn quyết định mặc kệ gia hỏa này chơi đùa, nói không chừng có thể mang lại niềm vui bất ngờ thật đó.
Không gian trong sảnh giao dịch rất lớn, vô số giao dịch viên mặc áo gile màu đỏ đi qua đi lại giữa các bàn, bước chân hỗn loạn gấp gáp.
Âm thanh điện thoại và tiếng máy fax liên tục vang lên, hòa lẫn vào nhau. Tiếng nói chuyện của mọi người rơi lại phía sau.
"Giá cả tăng đến 4,16, tiếp tục thu về bảy mươi vạn cổ phần."
Giọng Đàm Học Chương hơi run rẩy, chỉ chút xíu nữa thôi là lấy được cổ phần rồi, hắn không kích động sao được.
"Ông chủ, ok rồi."
Người quản lý tài sản ra dấu ok với ông chủ của mình.
Đàm Học Chương bấm số điện thoại của Tô Bình Nam: "Tô tiên sinh, bước đầu tiên rất thuận lợi, tập đoàn Cẩm Tú có thể chính thức gửi thông báo đến tất cả cổ đông của ngân hàng Hằng Long."
Tất cả các thành viên trong Thiên Nam Hội đều biết tầm quan trọng của ngân hàng đối với mình. Sau khi nhận được thông báo, các đại biểu tập trung ở Hồng Kông trong vòng ba ngày, thậm chí lão nhị nhà họ Lưu của tập đoàn Hi Vọng còn đích thân đến.