"Tám trăm triệu."
"Tô tổng ngầu ghê!"
Lưu Vĩnh Hành vừa mới gặp Tô Bình Nam, lập tức giơ ngón tay cái: "Cơ hội hiếm có."
Thiên Nam Hội dứt khoát bao một tầng ở Lệ Đô để bàn chuyện hợp tác chi tiết về vấn đề thu mua ngân hàng Hằng Long lần này.
"Ý kiến của ta là nhìn chung thì giá mua cổ phần cao hơn giá cả thị trường. Tỉ số nợ hiện tại của ngân hàng Hằng Long rất cao. Mặc dù ngoài chúng ta ra, không ai tiếp quản nó, nhưng như vậy cũng là để tránh đêm dài lắm mộng."
Tô Bình Nam là người đầu tiên phát biểu trong cuộc họp.
"Ta đồng ý. Tháng ba năm sau Hạ quốc sẽ cấp giấy phép tài chính đợt đầu, chúng ta không còn nhiều thời gian."
Lưu Vĩnh Hành lập tức tán thành.
"Đồng ý."
Từng giọng nói khác nhau vang lên.
"Ba mươi tám phần trăm cổ phần là giới hạn cuối cùng của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta."
Tô Bình Nam hừng hực khí thế, vừa mở miệng đã ngoạm một miếng to. Vốn dĩ hành động lần này do tập đoàn Cẩm Tú dẫn đầu, cho nên mọi người không có dị nghị gì.
Tất cả mọi người đều biết cho dù ngân hàng hỗ trợ xí nghiệp của chính mình, thì cổ phần của ngân hàng cũng được xem là sự tồn tại của một trong những cơ nghiệp truyền thừa trăm năm của gia tộc.
Vì lẽ đó, số cổ phần còn lại nhanh chóng bị phân chia toàn bộ, tập đoàn Hi Vọng trở thành cổ đông lớn thứ hai của ngân hàng Hằng Long với hai mươi hai phần trăm cổ phần.
"Ngươi có chắc tin tức này chính xác không?"
Hạng Thất tiên sinh nhìn tên thuộc hạ đã trở về.
"Ta chắc chắn. Đã tìm ra kẻ động thủ, là huynh đệ Hoàng gia."
Phủ Đầu Tuấn trả lời. Hắn là Tiêm Đông Mãnh Hổ, một trong Ngũ Hổ của Tân Vạn An.
"Ta biết rồi, vậy thì xử lý theo quy tắc đi!"
Hạng Thất nói với vẻ mặt vô cảm.
Dưới cái nhìn soi mói của giới tài chính Hồng Kông, ngân hàng Hằng Long trần ai lạc định với giá tám trăm mười triệu. Dự án thu mua với giá cao hoàn tất báo trước tư sản dân doanh nội địa do Tô Bình Nam dẫn đầu chính thức bước vào thị trường Hồng Kông.
Ngân hàng Hằng Long đổi tên thành ngân hàng quốc tế Cẩm Tú, đồng thời tiến hành cải cách dứt điểm.
Cái mới thay thế cái cũ, nhân lực xáo trộn. Tô Bình Nam ra tay rất ác, gần như thanh trừ hết lãnh đạo cấp cao.
Sau khi sắp xếp việc trong ngân hàng xong xuôi, Tô Bình Nam không rời Hồng Kông ngay, mà mở một buổi họp báo long trọng nhằm tuyên bố tập đoàn Cẩm Tú chính thức tiến quân vào Hồng Kông.
Tập đoàn quốc tế Cẩm Tú lập tức lộ nanh vuốt trên thị trường chứng khoán, công khai đặt cược vào chỉ số chứng khoán Hồng Kông trên thị trường chứng khoán Hồng Kông.
Truyền thông chính thống và các chuyên gia kinh tế đều cho rằng thị trường chứng khoán Hồng Kông sẽ đại khủng hoảng. Trong tình cảnh này, hành vi của tập đoàn Cẩm Tú bị bêu rếu là "nhà quê chơi tài chính, lắm tiền mà ngu dốt."
Tô Bình Nam lạnh nhạt đọc các tờ báo mà Đỗ Cửu sưu tầm, hầu hết các tờ báo chỉ toàn châm biếm, dùng từ rất cay độc.
Trước ánh mắt của cấp dưới, Tô Bình Nam cười khẩy: "Ta quá phiền chán với tầm nhìn hạn hẹp của người dân nơi này."
Hắn vô cùng tự tin, bởi vì trong ký ức kiếp trước, năm nay thị trường chứng khoán Hồng Kông sẽ đột phá một vạn điểm mang tính lịch sử.
Tô Bình Nam lên tiếng: "Nếu bọn hắn muốn chơi thì chúng ta chơi cùng bọn hắn."
Hắn gõ bàn rồi nói tiếp: "Lời mời hôm qua, ta đồng ý."
Tô Bình Nam đang nói đến chuyên mục tài chính và kinh tế của TVB Hồng Kông tên là "Đối thoại". Chuyên mục này có tỉ suất người xem rất cao ở Hồng Kông.
Hiện tại "hành vi tự tìm đường chết của ngân hàng quốc tế Cẩm Tú" là chủ đề lớn nhất trong giới tài chính và kinh tế Hồng Kông, tổ chuyên mục sao có thể buông tha chủ đề hot này, bèn mời Tô Bình Nam tham gia.
Tổ chương trình rất vui khi biết Tô Bình Nam sẽ đến tham dự. Lúc này chính bọn hắn cũng không ngờ kỷ lục phát sóng được đưa vào lịch sử Hồng Kông cứ thế ra đời.
Từ lúc Tô Bình Nam xuống xe đến khi ghi hình, cả quá trình hắn đều lạnh mặt. Chương trình bắt đầu, ống kính chiếu thẳng vào hắn. Tô Bình Nam trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, hơi khom người nói: "Ta coi trọng Hạ quốc, coi trọng nền kinh tế Hồng Kông. Vì vậy, tại đây tập đoàn Cẩm Tú xin tuyên bố, từ nay trở đi tập đoàn quốc tế Cẩm Tú sẽ lập hợp đồng cá cược năm trăm triệu."
Hắn nói xong lập tức rời sân khấu, chương trình cũng buộc phải gián đoạn. Đạo diễn chương trình kinh ngạc xem đồng hồ tay, từ lúc Tô Bình Nam đi vào đến khi đi ra chỉ vẻn vẹn ba phút ngắn ngủi.
Nhưng một khi ba phút ngắn ngủi ấy truyền ra ngoài, sẽ là một viên đá làm mặt hồ dậy sóng. Đừng nói là người Hồng Kông cao ngạo, ngay cả người trong Thiên Nam Hội cũng cho rằng Tô Bình Nam điên rồi. Chỉ có tập đoàn Cẩm Tú vẫn bình tĩnh như thường.
Không ai có bất kỳ dị nghị nào. Vu Chính tò mò hỏi Trương Lệ Hoa, câu trả lời của Trương Lệ Hoa khiến hắn nửa ngày không thốt lên lời: "Tô tổng đã quyết định thì toàn bộ Cẩm Tú chỉ có thể phục vụ hết mình mà thôi."