Trong lúc hắn đang định gõ cửa, cánh cửa đột nhiên được kéo ra. Tốc độ của đối phương nhanh kinh người. Cửu Chỉ ca còn chưa kịp phản ứng, một cú lên gối đã đánh hắn cong thành con tôm.
A Bảo nghiêng người, vung đao.
Phập!
Tên lưu manh đứng trên cùng trúng một đao ở bụng. A Bảo thu đao, nghiêng người, cơ thể dán vào sau lưng Cửu Chỉ, thanh đao lóe lên ánh sáng lạnh kề sát cổ của đối phương.
Đến lúc này, Cửu Chỉ mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Các ngươi tản ra, nếu không ta sẽ giết hắn.”
A Bảo nhe răng cười, mặt dính máu của Cửu Chỉ văng ra, khiến cho mặt nam nhân giống như lệ quỷ.
A Bảo ra tay quá nhanh, khiến tất cả mọi người gần như không kịp phản ứng. Bọn hắn thấy vậy, lập tức đồng loạt xông lên.
“Đừng ép ta lấy máu của hắn.”
Lưng A Bảo dựa vào vách tường, ấn mạnh lưỡi đao trong tay xuống. Bởi vì dùng sức quá mạnh, động mạch cổ của Cửu Chỉ xuất hiện vết máu.
Lữ Tư Kiệt sửng sốt trước hành động quá nhanh của A Bảo, nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại.
“Đủ sắc bén. Khó trách ngươi có thể làm đao thủ hàng đầu của Tân Ký.”
Giọng điệu của nam nhân vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn không chút hoang mang đốt điếu thuốc lá, sau đó làm động tác mời A Bảo.
“Ngươi là người mà Phi Cơ chỉ đích danh muốn gặp. Ta không thể để ngươi chạy thoát. Ra ngoài làm việc, mạng giao cho ông trời. Số mệnh Cửu Chỉ không tốt, không trách được ai. Ra tay đi. Ngươi có thể cắt cổ hắn ngay bây giờ.”
A Bảo ngẩn ra.
Hắn có thể nhìn ra Lữ Tư Kiệt không nói đùa. Hắn luôn nghe nói người này làm việc rất cay độc, lục thân không nhận. Hắn không ngờ người này lại lạnh lùng đến thế.
“Ngươi rất thú vị. Cho nên, ta theo quy củ cho ngươi một cơ hội.”
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của A Bảo, Lữ Tư Kiệt bật cười: “Thả hắn, ngươi đấu với một mình ta. Nếu ngươi đánh thắng ta, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng.”
Ánh mắt A Bảo lướt qua bàn tay chai sần của Lữ Tư Kiệt, lập tức nheo mắt lại.
Hắn là đao thủ, chú trọng nhất là chi tiết.
Khó trách Lữ Tư Kiệt danh tiếng đủ lớn. Người này đánh nhau rất giỏi.
“Làm sao ta có thể tin ngươi?”
A Bảo biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, nghiến răng nói.
“Đại ca, ta ra ngoài lăn lộn, không có độ tin cậy thì làm sao ta có thể dẫn người?”
Lữ Tư Kiệt lắc cổ.
“Được rồi, ta biết ngươi là người nổi tiếng ở Loan Tử. Ta tin ngươi một lần.”
Nói xong, A Bảo thả lỏng thanh đao đang gác trên cổ Cửu Chỉ, sau đó đá đối phương ra ngoài.
“Không được nhúc nhích.”
Lữ Tư Kiệt quát lớn một tiếng, gọi lại đám hán tử đang định xông lên.
“Để ta xem thử đao thủ của Tân Ký có thể đánh giỏi đến cỡ nào.”
Lữ Tư Kiệt chậm rãi cởi áo vest của mình, thậm chí còn có tâm tư nói đùa một câu: “Vừa mua ở Versace, làm bẩn thì đau lòng lắm.”
A Bảo nhìn chằm chằm đối phương, không nhúc nhích.
Lữ Tư Kiệt cởi áo vest ra, tiện tay cởi luôn chiếc áo sơ mi hoa của mình, lộ ra thân trên trần trụi.
Người của Hải Đông Thanh rất thích xăm hình. Lữ Tư Kiệt tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Khác với người khác, Lữ Tư Kiệt xăm trên cơ thể một con rắn đen kéo dài từ thắt lưng, đầu của nó nằm ngay trên ngực.
Nam nhân hoạt động tay chân và xương cổ. Lúc này, hắn nhận con dao Nepal mà đàn em đưa cho, ngoắc ngoắc ngón tay với A Bảo.
A Bảo lập tức hành động.
Có thể trở thành cao thủ cao cấp của Tân Ký, danh tiếng này không phải do người ta thổi phồng, mà là từng đao đánh ra. Hắn rất có lòng tin với mình.
Một đao của A Bảo nhanh như chớp đâm thẳng vào tim của Lữ Tư Kiệt.
Keng.
Tia lửa văng tung tóe.
Hắn nhanh, Lữ Tư Kiệt càng nhanh hơn. Trường đao trong tay nam nhân đã nằm ngang trước ngực, chặn lại một kích tấn công của A Bảo.
A Bảo thu đao, lắc cổ tay, từ bổ chuyển sang chém, nhanh chóng chém vào phần bụng của Lữ Tư Kiệt.
Quả nhiên là A Bảo, vừa vung đao, đao liền muốn mạng.
…
Lâm mập trốn trong nhà, nhưng cái tính nhiều chuyện vẫn không bỏ được.
Nam nhân lấy hết can đảm, rón rén bước đến gần cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn trận chém giết bên ngoài hành lang.
Nhìn thấy mà giật mình.
Lâm mập quay đầu lại, giận dữ nhìn đứa con trai cũng đang hiếu kỳ: “Cút về học bài. Không học, ngay cả lưu manh cũng không làm được.”
Có một thời gian dài Lâm mập cảm thấy hắn nên đi ăn cơm giang hồ chứ không phải là một lão bán cá, suốt ngày người ngợm hôi thối mà không kiếm được bao nhiêu tiền.
Bây giờ hắn đã hiểu hắn không ăn được chén cơm này.
Cho dù cách một cánh cửa, hai chân Lâm mập vẫn nhũn ra. Không có gì khác, Lữ Tư Kiệt quá ác độc, chiến với A Bảo bốn năm đao. Lưỡi đao của hai bên va chạm vào nhau như muốn mạng của đối phương.
Thu đao, lùi lại.
A Bảo dựa vào vách tường thở hổn hển, ánh mắt chỉ toàn là nỗi chấn động. Có giao đấu mới biết được sức mạnh của đối phương rất lớn. Cánh tay hắn bị chấn đến tê rần.
“Không tệ, tiếp tục.”
Mồ hôi chảy trên người Lữ Tư Kiệt. Khi bắp thịt của nam nhân hoạt động, hình xăm con rắn trên người hắn giống như cắn người.
Nói xong, không đợi A Bảo ra tay trước, Lữ Tư Kiệt đã xách đao xông thẳng.
Đã lâu rồi hắn không được đánh một cách đã ghiền như vậy. Mấy lần giao thủ chớp nhoáng khiến cho Lữ Tư Kiệt đánh đến hưng phấn. Một đao của hắn đâm thẳng vào cổ của A Bảo.
A Bảo dùng đao ngăn lại.
Keng.
Tiếng va chạm rợn người vang lên. Trong khoảnh khắc hai đao chạm nhau, hai người đồng thời dùng chân đá vào người đối phương.
Lần này đã phân thắng bại.
Lực chân của A Bảo kém xa Lữ Tư Kiệt. Một chân của hắn đá trúng phần bụng của đối phương, nhưng đối phương chỉ hơi lung lay, còn hắn thì bị đá bay ra ngoài.
Bộp.
Lưng của A Bảo đụng vào vách tường đằng sau, nhất thời có chút thở không ra hơi. Vách tường lâu rồi chưa được sửa chữa bắt đầu có vôi rớt xuống, khiến cho A Bảo phải nheo mắt lại.