Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Lữ Tư Kiệt quát lớn, cả người xông lên, trường đao trong tay như tia chớp chém về phía cổ họng của A Bảo.
A Bảo đưa tay lên đỡ.
Nắm đấm tay trái của Lữ Tư Kiệt như tia chớp đấm thẳng vào tai trái của A Bảo.
Mắt A Bảo hoa lên, thậm chí không nhìn thấy gì.
Kinh nghiệm nhiều năm chém giết giúp cho hắn đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Hắn xoay người, cúi xuống ôm chặt phần eo của đối thủ. Ánh sáng lạnh của con dao Nepal lóe lên trên đỉnh đầu hắn. Nếu vừa rồi hắn không phản ứng nhanh, một đao kia đã lấy mạng hắn.
Lữ Tư Kiệt bị ôm chặt eo cười lạnh.
Hai chân hắn dùng sức, mặc cho A Bảo đẩy thế nào, hắn vẫn đứng bất động.
Đây không phải vật lộn.
Toàn bộ phần lưng của đối phương bại lộ ra ngoài. Trong tay hắn là con dao Nepal sắc bén. Nếu muốn lấy mạng của A Bảo, hắn chỉ cần đâm thanh đao xuống dưới, đối phương nhất định sẽ chết.
Lữ Tư Kiệt vứt đao.
Lão đại Tô Bình Nam đã nói người này không thể chết, như vậy hắn tuyệt đối không thể giết chết đối phương, cần chi phải vì thế mà bị thương.
Trong suy nghĩ của Lữ Tư Kiệt, lời của Tô Bình Nam tuyệt đối không thể trái.
“Ngã cho ta.”
Lữ Tư Kiệt khóa tay lại, khóa chặt phần thân trên của A Bảo, đồng thời tạo ra một khóa tam giác phía dưới.
Hắn quát lớn một tiếng, dựa vào lực phần eo mạnh như trâu nhấc đối phương lên, sau đó quật mạnh xuống đất.
Bịch.
A Bảo hôn mê.
Trong hành lang chỉ còn lại đám hán tử nhìn Lữ Tư Kiệt bằng ánh mắt sùng bái không che giấu được.
Những người này vốn sùng bái bạo lực, huống chi còn là sức mạnh khủng long bạo chúa.
“Mang hắn đi.”
Dưới ánh mắt sùng bái của đàn em, Lữ Tư Kiệt nhận lấy áo vest đàn em đưa cho, vẻ mặt nhẹ nhõm. Nam nhân thậm chí còn lấy ví tiền, móc tiền ra, tiện tay ném xuống đất.
“Các vị láng giềng, ta làm hư hành lang của mọi người, mọi người giữ số tiền này ăn cơm nhé.”
Chẳng mấy chốc hàng lang đã khôi phục sự yên tĩnh. Mười mấy phút sau, chủ nhà đến nhặt mấy tờ tiền đi, còn người dân thì ra ngoài ngồi hóng mát nói chuyện phiếm như cũ, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Côn đồ chết không phải chuyện lớn gì. Chỗ tốt duy nhất là bọn hắn có thêm chuyện để nói. Nhưng ánh mắt của đám thiếu niên như có ngọn lửa cuồng dã hừng hực thiêu đốt.
…
Cùng lúc đó, tại nghĩa địa công cộng bãi Tú Mậu.
Ánh lửa lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt A Đông. Gương mặt của nam nhân vẫn lạnh lùng.
“Đông ca, đao đã được ném xuống biển.”
Chương Lang xử lý hung khí xong, xách một túi đồ ăn vặt về, ném mặt nạ và bao tay của mình vào trong đống lửa.
Những chiếc găng tay bằng cotton càng khiến ngọn lửa dâng cao hơn.
Chương Lang đưa cho mỗi người một chai nước, vui vẻ nói: “Tổng giáo đầu cái rắm. Ta còn tưởng rằng còn có thể đánh được nhiều hơn chứ.”
“Không phải hắn không thể đánh mà là hắn già rồi.”
A Đông lạnh lùng trả lời: “Quy củ cũ, số tiền của Thất ca chia thành bốn phần. Ta giữ phần của A Bảo. Hắn không thể làm, cho nên hắn rất cần tiền.”
Chương Lang gật đầu.
“Ta cũng không cần. Ta biết hắn có nữ nhân của mình, cho nên hắn sẽ rời đi.”
“Ta cũng không lấy.”
A Dũng vặn nắp chai nước, uống một hơi hết sạch rồi ném cái chai không vào trong đống lửa: “Đầu óc A Bảo đúng là bã đậu. Một nữ nhân có gì tốt chứ.”
Mọi người đều bật cười.
Điện thoại của A Đông đột nhiên vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người.
“A Bảo bị bắt rồi.”
Vi Ninh ở đầu dây bên kia khóc nức nở: “Các ngươi là anh em. A Đông, ta xin ngươi mau cứu hắn…”
Bởi vì quá căng thẳng, lời nói của nữ nhân lộn xộn, không hề có chút logic nào.
“Biết rồi, ta sẽ cứu hắn.”
A Đông chậm rãi cúp điện thoại, quay người nhìn sang hai người kia: “Hòa Ký đã bắt A Bảo đi rồi. Chúng ta là anh em, chúng ta phải cứu hắn.”
Hai người còn lại bỗng nhiên đứng dậy, biểu hiện nghiêm túc.
“Phi Cơ của Hòa Ký không phải Phó Thế Long. Hắn nổi tiếng thủ đoạn ác độc, đàn em đông đúc. Nếu Thất ca không giúp đỡ, có lẽ chúng ta sẽ chết.”
Thấy hai người kia không chút dao động, A Đông mỉm cười nói với Chương Lang: “Gọi người, chúng ta đến Loan Tử.”
…
Chiếc xe lao nhanh. A Bảo bị trói ném ở băng ghế sau. Sau khi tỉnh lại, hắn cũng không giãy dụa, vẫn duy trì im lặng.
Lữ Tư Kiệt xoay người nhìn nam nhân không nói lời nào, lập tức nhếch miệng: “Ngươi đúng là to gan, muốn giết Phi Cơ ca.”
“Ra ngoài lăn lộn, cầu tài mà thôi.”
A Bảo ngẩng đầu: “Tất cả mọi người chỉ có một cái mạng, đành liều một phen.”
“Ngươi không có mối quan tâm gì sao?”
Lữ Tư Kiệt nở nụ cười lạnh lùng khiến tim A Bảo như chìm vào đáy cốc: “Ta có thể tìm được chỗ ngươi trốn, làm sao không biết ngươi ở với ai?”
“Con mẹ nó, ngươi không được đụng đến nàng.”
A Bảo đang bình tĩnh đột nhiên điên cuồng, hai mắt đỏ bừng.
“Yên tâm đi, ta không phải côn đồ.”
Lữ Tư Kiệt lắc đầu: “Ta đương nhiên sẽ không động đến nàng, cũng sẽ không lấy mạng của ngươi.”
“Thật sao?”
A Bảo bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Lữ Tư Kiệt còn mang theo sự cảm kích.
“Yêu đương thì đừng chơi đao.”
Nam nhân khinh thường lắc đầu, sau đó cúi người ép giọng nói xuống rất thấp: “Ngươi cho rằng giang hồ chỉ có chém chém giết giết sao? Không có đầu óc thì chỉ có ngoan ngoãn làm quân cờ.”
…
“Boss, Phó Thế Long đã chết.”
Phi Cơ đứng xuôi tay, giao một xấp văn kiện thật dày cho lão đại đang nhắm mắt dưỡng thần: “Khi Lâm Hiệp Khách biết tin, hắn vui vẻ ký vào phần văn kiện này, thế chấp tất cả cổ phần của hắn trong công ty Hạng gia để mượn của chúng ta sáu mươi ba triệu. Nhưng hắn có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Tô Bình Nam tiện tay mở văn kiện xem lướt qua: “Muốn chuộc những thứ này về?”
“Vâng, ta đã đồng ý với hắn.”
Phi Cơ gật đầu: “Nhưng hợp đồng mà ta ký với hắn là lãi gộp. Nếu hắn không trả nổi số tiền kia trong vòng ba tháng, hắn vĩnh viễn không bao giờ lấy tài sản về được.”