“Lâm Hiệp Khách cực kỳ có lòng tin với mình.”
Tô Bình Nam khép hồ sơ lại: “Xét từ góc độ lợi ích của Cẩm Tú, những thứ này thật sự không đáng nhắc đến. Nhưng đối với Hạng Thất và Lâm Hiệp Khách lại rất quan trọng. Hiện tại, bố cục của tập đoàn Cẩm Tú ngày càng lớn, huống chi chúng ta thu hoạch từ cuộc khủng hoảng tài chính tương đối khá.” Tô Bình Nam thật sự không coi trọng những công việc kinh doanh có lợi ích nhỏ, hoặc công ty điện ảnh truyền hình gì đó.
Cái mà hắn cần là mạng lưới quan hệ tầng dưới chót, hai hãng taxi và một tòa soạn báo không hề có lợi nhuận.
“Có thể lấy về hay không còn phải xem tương lai hắn nỗ lực bao nhiêu.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Có bắt được tên đao thủ kia không? Giết hay không không quan trọng, cái quan trọng là rút đường dây đằng sau hắn ra.”
Thái độ của nam nhân lạnh xuống: “Ngươi là đầu lĩnh của Hoà Ký, có người dám nhúng tay vào việc kinh doanh của ngươi, như vậy ngươi đừng lưu lại đường ở Cảng thành cho hắn.”
Tô Bình Nam đốt điếu xì gà, nói tiếp: “Người biết chuyện của ngươi đêm hôm đó không nhiều. Ngươi hãy kiểm tra vấn đề ở đó.”
Nam nhân vô cùng cẩn thận. Hắn hiểu nguyên lý phá vỡ tổ kiến như thế nào.
“Vâng.”
Phi Cơ gật đầu: “Đao thủ tên A Bảo. Hắn là anh em của A Đông trong thập kiệt. Bây giờ người đã bị bắt.”
“Rất tốt.”
Tô Bình Nam nhớ lại tư liệu của Tân Ký, mỉm cười nói: “A Đông là đàn em mà Hạng Thất coi trọng. Ta cũng muốn nhìn xem Hạng Thất sẽ làm như thế nào.”
Ánh mắt nam nhân vô cùng lạnh lẽo: “Ta muốn biết hắn có dám khai chiến toàn diện với ngươi hay không.” Tô Bình Nam hiểu suy nghĩ nóng lòng muốn tẩy trắng của Hạng Thất.
Bây giờ, hắn đã bày ra một lựa chọn mới trước mặt đầu lĩnh Tân Ký Hạng Thất.
…
“Đông ca, điện thoại của lão đại.”
Địa bàn của A Đông ở Nguyên Lãng, bảy tám chiếc minibus đã xếp thành một hàng. Một đám thanh niên trên người tản ra khí chất hoang dã bước lên xe.
Chương Lang cầm điện thoại đưa cho A Đông.
“Ngươi muốn làm gì?”
Giọng điệu của Hạng Thất rõ ràng là đang nổi giận: “Đánh Loan Tử? Ngươi có biết đó là địa bàn của Phi Cơ hay không? Người của Hòa Ký đầy ở đó.”
“Thất ca, A Bảo đã bị Phi Cơ bắt.”
Giọng điệu của A Đông rất lạnh lùng.
“Bây giờ ta không đi cứu hắn, hắn nhất định sẽ chết.”
“Thực lực của ngươi không đánh nổi Loan Tử đâu.”
Hạng Thất chậm rãi nói: “Đám đàn em của ngươi có bao nhiêu người đánh giỏi? Ba người của người ta đánh một mình ngươi còn được nữa là. Huống chi, toàn bộ Cảng thành đều biết hành động của ngươi. Người ta đã gọi điện thoại cho ta, muốn ta đè lại.”
“Không đánh được ta cũng phải đánh.”
A Đông nhe răng cười: “Thất ca, ngươi đã đồng ý với ta là bảo vệ A Bảo rồi mà.”
Hắn làm việc luôn biết suy nghĩ. Làm sao A Đông không biết bọn họ không đánh lại Phi Cơ chứ? Sở dĩ hắn không thông báo cho Hạng Thất ngay từ đầu là vì hắn muốn tiền trảm hậu tấu.
Hắn muốn ép Hạng Thất ra tay giúp hắn.
“Phó Thế Long chết rồi, ta đã đồng ý cho ngươi tiếp nhận địa bàn của hắn, vì sao ngươi không thể chờ? Ngươi ra ngoài lăn lộn không phải vì kiếm tiền sao? Nếu bây giờ ngươi xuất hiện ở Loan Tử, Phi Cơ sẽ dùng tội danh xâm nhập bất hợp pháp để bắt người. Đến lúc đó ngươi phải làm sao bây giờ?”
Giọng điệu của Hạng Thất có chút cứng nhắc. Hắn thấy hắn đồng ý giao những địa bàn kia cho A Đông là đã nhường đủ lợi nhuận rồi.
“Thất ca, ngươi hãy giúp ta dìm xuống, về sau ngươi nói cái gì, ta nghe theo ngươi hết.”
A Đông một bước cũng không nhường: “Nhưng hôm nay, ta nhất định phải làm chuyện này.”
“Ngươi bắt đầu không nghe lời ta sao?”
Giọng điệu của Hạng Thất gần như là nghiến răng: “Ngươi là người thông minh, ngươi cũng hiểu nếu ta không giúp ngươi, ngươi sẽ có kết cục như thế nào.”
“Thất ca, ta vẫn rất thông minh.”
A Đông cười to: “Cho nên, có nhiều thứ ta nhất định phải giữ lại. Nếu ta xảy ra chuyện, sẽ có người đi cùng ta.”
Có mấy lời không cần nói rõ ràng. Lời nói của A Đông khiến cho Hạng Thất hiểu được hàm ý uy hiếp của hắn.
“Rất tốt.”
Hạng Thất cố gắng nhịn xuống.
Giọng điệu của nam nhân rất từ tồn, không hề nghe ra hắn đã động sát tâm: “Ngươi có thể dẫn người đến Loan Tử, nhưng tuyệt đối không được đánh thật.”
“Được.”
A Đông hiểu đạo lý thấy tốt thì lấy.
“Ta sẽ cho đám A Minh đi theo ủng hộ ngươi.”
Hạng Thất nói tiếp: “Sau khi người của ngươi đến nhất định phải kìm chế, ta sẽ gọi điện thoại cho Phi Cơ ra bàn chuyện. Nhớ kỹ một điều, trước khi chúng ta chưa nói xong, ngươi tuyệt đối không được đánh.”
…
“Tất cả mọi người sẽ không để cho trận chiến này diễn ra.”
Tô Bình Nam ngồi một mình trong quán ăn khuya, thái độ lạnh nhạt. Tất cả thực khách, bao gồm Lương thúc đều không nhìn ra nam nhân ăn uống ngấu nghiến kia lại là thủ phạm đằng sau khiến hơn mười ngàn người của hai băng đảng bốc hơi.
Sự việc đang dần nóng lên. Lương thúc cũng không nhịn được nói vài câu đưa ra quan điểm của mình về hai băng đảng, chỉ có Tô Bình Nam là khinh thường đưa ra kết luận.
Tô Bình Nam biết rất rõ Hạng Thất không muốn đánh.
Bây giờ mà đánh, hơn nữa còn đánh có quy mô thì hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của tất cả mọi người. Tuy nhiên, Tô Bình Nam lại nghĩ cách kích động thần kinh của tất cả mọi người. Mục đích của nam nhân rất rõ ràng. Thứ nhất, hắn muốn mượn chuyện này dọn dẹp Hòa Ký một lần. Thứ hai, hắn hiếu kỳ vì sao Hạng Thất lại làm to chuyện như vậy.
Sự việc rất khác thường.
Tại sao lão hồ ly Hạng Thất lại có thể vì một đao thủ mà châm cho sự cố gắng tẩy trắng teong suốt bao nhiêu năm qua của mình một mồi lửa chứ? Nhất định là có nguyên nhân.
Trực giác của Tô Bình Nam nói cho hắn biết nguyên nhân này rất quan trọng.