Sự việc vẫn còn đang len men, hơn nữa còn là rút dây động rừng.
Hành động của Hạng Thất lần này lập tức ảnh hưởng đến nhiều mặt, đồng thời hắn tháo mặt nạ xuống cũng khiến nhiều người khó chịu.
Cho đến nay, rất nhiều người giang hồ cho rằng Hạng Thất đã kiếm đủ tiền, cho nên hắn muốn lên bờ, lực khống chế ở Tân Ký không còn lớn như trước, nhưng bây giờ mọi người mới phát hiện cái gì là rết chết trăm chân vẫn còn giãy.
Nguyên Lãng, Khôi Thanh, phố Miếu Nhai.
Từng chiếc xe minubus chạy ra. Đám hán tử trên người xăm đầy hình ngồi trên xe lái đến Loan Tử.
“Thập kiệt Tân Ký đã có tám người phái người đi. Người duy nhất không hành động là Băng Chủy ở Quan Đường và Quỷ Vương Đông ở Hồng Khám.”
Cách làm của Phi Cơ và Hòa Ký rất giống Cẩm Tú, cực kỳ chú ý tới tin tức tình báo. Khi A Đông còn chưa tiến vào Loan Tử, nam nhân đã biết hành động của Tân Ký.
Lữ Tư Kiệt cúp điện thoại, nói với Phi Cơ đang ngồi ngay ngắn trước mặt.
“Hạng Thất hy vọng dựa vào đám đàn em của mình ra uy đòi người. Hắn muốn nói chuyện nhưng ta không đồng ý.”
Tính cách của Phi Cơ cực kỳ hung hãn. Huống chi, mấy năm qua hắn làm ăn rất tốt, trong tay nắm đại quyền. Có thể nói ngoại trừ Tô Bình Nam, hắn không chịu phục bất cứ ai. Huống chi, lão đại Tô Bình Nam đã phân tích đối phương cực kỳ thấu triệt, hắn tất nhiên phải đối cứng.
"Nói với Đỗ Thuận, Mạch Cao và Hoàng Tuấn, bọn hắn có thể làm việc.”
Nam nhân mỉm cười: “Tân Ký có thập kiệt, chẳng lẽ Hòa Ký không có ngũ hổ?”
…
Tuyệt đối là sự kiện lớn.
Lần này Tân Ký đột nhiên phát lực, nhanh đến mức trở tay không kịp.
Tân Ký không phải là Thập Tứ Thủy. Lực ngưng tụ của băng đảng này rất mạnh. Hòa Ký là băng đảng lâu đời nhất Cảng thành, rắc rối khó gỡ. Một khi hai bên đánh nhau, không chừng sẽ tạo thành cục diện rối rắm.
“Ổn định, chúng ta cần ổn định.”
Trong một ngôi nhà màu đỏ, một đám nam nhân trung niên nhận được tin tức tình báo, nét mặt nghiêm túc: “Làm loạn như vậy, đám người nước ngoài sẽ gây bất lợi cho chúng ta. Bọn hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi.”
Nam nhân trung niên dẫn đầu nhẹ gật đầu: “Chuyện băng đảng vô pháp vô thiên nhất định phải giải quyết. Qua tháng Bảy, chúng ta phải quản lý gắt gao hơn. Ý của cấp trên là giảm bớt băng đảng, chỉnh sửa lại quy định hai năm tuyển chọn một lần của Hòa Ký. Nếu không, nó nhất định sẽ trở thành tai họa ngầm. Theo đánh giá từ phân tích, hiện tại Phi Cơ của Hòa Ký đang làm bộ làm tịch. Nếu hắn muốn làm bộ thì cứ cho hắn cơ hội, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nghe lời.”
…
“Hạng tiên sinh, chúng ta quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta đến nhà ngươi.”
Bên trong biệt thự của Hạng gia, Lý Văn Bân đại diện cho cao tầng giới cảnh sát đột nhiên xuất hiện trong thư phòng của Hạng Thất.
Nam nhân mặc bộ đồng phục, nhìn đầu lĩnh của Tân Ký phía đối diện, giọng điệu có chút cứng nhắc: “Làm như vậy không tốt với tất cả mọi người. Hiện tại, việc kinh doanh của ngươi đã bước vào con đường chính quy, cần chi phải vẽ vời cho thêm chuyện. Bây giờ, trong hồ sơ của ngươi ghi thêm một tội tổ chức băng đảng bất hợp pháp là điều không thể tránh khỏi.”
“Ta không phải Bản thúc, cũng chẳng muốn di dân. Nếu không, khi lão đầu tử đi, ta đã không ở lại.”
Hạng Thất lạnh lùng đáp lại: “Chứng cứ đâu?”
Thân hình Lý Văn Bân thẳng tắp: “Hiện tại, trong phòng ngươi chỉ có hai chúng ta, cần chi phải làm trò bí hiểm. Mọi người lui một bước, ngươi gọi người của ngươi trở về, chuyện này sẽ bỏ qua.”
“Ta không thích giọng điệu của ngươi.”
Hạng Thất không trực tiếp trả lời vấn đề của đối phương, ung dung nói: “Năm đó, Lữ Nhạc không nói với Hạng gia như vậy.”
“Bây giờ mà ngươi còn nhớ về nhiều năm trước?”
Lý Văn Bân lên tiếng: “Ngươi không lùi, ngươi phải biết hậu quả. Lý Văn Bân ta không phải đám người kia. Bọn hắn có thể thỏa hiệp, còn ta thì không.”
Hạng Thất im lặng. Hắn hiểu ý nghĩa của việc Lý Văn Bân xuất hiện mà không phải sếp Hoàng.
Thời kỳ những năm tám mươi, băng đảng Cảng thành bắt đầu một vòng tẩy bài mới.
Nghĩa Quần, Thủy Phòng, Liên Anh từng bước bị sóng lớn lấp đi, trở thành băng đảng hết thời. Thời gian dần trôi, Tân Ký được hình thành, cùng với Hòa Ký, Thập Tứ Thủy và Hào Mã Bang vượt qua được một khoảng thời gian chật vật sau khi bốn đại thanh tra rớt đài.
Không còn địa bàn do Lữ Nhạc phân chia, hay cục diện một nhà độc đại nữa.
Vì không muốn bị nuốt chửng, bốn băng đảng đều ra sức thu người.
Ma túy, sòng bạc, hộp đêm, quán bar, phòng xông hơi và một số hoạt động buôn lậu đều cần rất nhiều người.
Nhiều người thì nhiều xung đột.
Mỗi ngày đều có côn đồ đi bán trứng vịt muối. Đánh mãi như vậy, tất cả mọi người đều không chịu được. Tình hình dần ổn định vào giữa những năm 1990. Nhiều địa điểm, ngành nghề đã hình thành nhiều quy tắc bất thành văn.
Hòa Ký là băng đảng bản địa Cảng thành, dần dần trở thành băng đảng nổi tiếng nhất trong bốn băng đảng lớn của Cảng thành. Yên tĩnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hai băng đảng số một số hai phát sinh mâu thuẫn lớn như vậy.
Có khoảng năm trăm ngàn người của hai băng đảng trên khắp Cảng thành. Cho nên, đây không còn là trách nhiệm của đội phòng chống tội phạm nữa, Lý Văn Bân đại diện cho toàn bộ hệ thống cảnh sát gây áp lực cho Hạng gia.
…
“Sếp Hoàng, Hòa Ký đã hành động.”
Hoàng Khải Phát đang tạm thời giữ chức chánh thanh tra vịnh Đồng La đã chạy đến hiện trường, lông mày cau lại.
“Tình huống thế nào rồi?”
“Người của Hoàng Tuấn đã đến Đôn Đạo. Người của Mạch Cao vừa rời khỏi địa bàn. Đỗ Thuận của Nguyên Lãng đã chạy đến vịnh Đồng La nhưng bị người bên ngoài ngăn lại. Tuy nhiên, người của bọn hắn đến quá nhiều, ta sợ lát nữa sẽ phát sinh xung đột.”
“Lão hổ cuối cùng đâu?”
Hoàng Khải Phát lẩm bẩm, giọng nói ép xuống rất thấp: “Nếu không phải ta sợ đám gia hỏa này gây ra chuyện lớn, thì ta muốn xem xem rốt cuộc ai mới là kẻ ác nhất trong đám khốn kiếp này.”
“Vương Bảo không có động tĩnh.”
Thập kiệt Tân Ký đối mặt với ngũ hổ Hòa Ký, nhất thời giang hồ chấn động.