Rất nhiều người cho rằng mình đang xem náo nhiệt, chỉ có số ít người mới biết được đằng sau sự việc này là gì.
Sự thật luôn nằm trong tay số ít.
“Ta có thể ngồi xuống và nói chuyện, nhưng ngươi phải bước ra làm người hòa giải.”
Dưới ánh mắt bức người của Lý Văn Bân, cuối cùng Hạng Thất đành phải nhượng bộ. Hắn gật đầu, nói: “Sếp Lý, ngươi từ tầng dưới chót của hệ thống cảnh sát đi lên. Ngươi cũng hiểu, nếu lúc này ta không có bậc thang, ta không thể nhường được.”
Hạng Thất cáo già nói là sự thật.
Hiện tại, hắn có hai điều lo lắng.
Thứ nhất, A Đông luôn trung thành sẽ làm phản. Một khi A Bảo chết trong tay Phi Cơ, đối phương nhất định sẽ kéo hắn xuống nước. Bây giờ, dưới cục diện này, Phi Cơ tuyệt không dám gây ra án mạng. Lý do này đủ thuyết phục A Đông.
Thứ hai, nếu hắn lui, mặt mũi sẽ mất hết.
Lăn lộn đến vị trí này, mất mặt thì không đứng lên nổi. Bởi vì người trong giang hồ thân bất do kỷ. Một khi bị người ta cho rằng mềm lòng thì sẽ chết người đấy.
Cho nên, hắn đưa ra quyết định.
“Hạng tiên sinh, hiện tại Tân Ký mới là người đánh Hòa Ký chứ không phải Hòa Ký đánh ngươi.” Lý Văn Bân không biết nội tình cười lạnh: “Hòa Ký và Thập Tứ Thủy đã đánh nhau túi bụi, vừa mới dừng lại. Huống chi, theo tin tức mà ta thu thập được, Tân Ký của ngươi và Hòa Ký không phát sinh mâu thuẫn địa bàn, nhưng bây giờ đao thủ của ngươi lại đòi lấy mạng Phi Cơ.”
“Còn về lợi ích thì sao?”
Hạng Thất rất tỉnh táo. Hắn không phản bác, ngược lại còn đưa ra câu hỏi của mình: “Bây giờ 90% công việc kinh doanh của ta đang diễn ra tốt đẹp, liệu ta có giết Phi Cơ không?”
Lý Văn Bân im lặng.
Đúng vậy, nếu không có xung đột về lợi ích, Hạng Thất sẽ không làm như vậy.
“Trong đó có rất nhiều chuyện phức tạp.”
Hạng Thất giang tay: “Có rất nhiều chuyện chính bản thân ta cũng không rõ ràng. Đàn em bên dưới muốn thượng vị kiếm tiền, muốn kiếm cơm, ta không ngăn được.”
“Được rồi, ngươi bảo người của ngươi dừng tay lại trước. Ta sẽ liên lạc với Phi Cơ, để các ngươi ngồi xuống nói chuyện một lần.”
Lý Văn Bân đưa ra quyết định: “Ta đã đủ nể mặt ngươi rồi, nhưng các ngươi tuyệt đối đừng để ta thất vọng. Cho nên, kết quả của lần đàm phán này chỉ có một.”
Hắn không phải chủ quản của tổ phòng chống tội phạm. Hắn không cần biết nguyên nhân dẫn đến mấy chuyện nhảm nhí trong giang hồ, hắn chỉ cần kết quả.
…
Hạng Thất một lần nữa cho thấy lực khống chế của hắn đối với Tân Ký.
Sau vài cuộc điện thoại của hắn, mấy ngàn côn đồ xuống xe ở mấy giao lộ vịnh Đồng La. Mặc dù bọn hắn có chút bất an nhưng cực kỳ có quy củ, không ai bước vào địa bàn Loan Tử.
Người của Hòa Ký cũng bị ngăn trên đường. Mười mấy cảnh sát đang bận rộn kiểm tra thẻ căn cước.
“Hạng Thất vì ngươi mà liều mạng. Ngươi cũng chẳng phải con nuôi của Hạng Thất.” Bên ngoài, Phi Cơ tỏ thái độ thờ ơ trước động tĩnh lớn như thế, ngược lại còn đưa cho người suýt chút nữa giết chết hắn là A Bảo một điếu thuốc lá Hồng Vạn, mỉm cười trêu chọc.
“Nếu ta là con nuôi của Thất ca, ta sẽ vì tiền mà đi giết ngươi chắc?”
Mặc dù tay chân đã được cởi trói nhưng chung quanh đều là những hán tử mặt mũi hung ác. A Bảo rất thông minh, cũng không ngoan cố chống cự. Hắn nhận gói thuốc lá, thành thật trả lời.
“Có lý.”
Phi Cơ vẫn mỉm cười như cũ: “Ngươi nói cho ta biết hai việc, có lẽ ta sẽ rộng lượng bỏ qua cho ngươi. Thứ nhất, là ai chỉ thị cho ngươi ra tay?”
“Thứ hai, vì sao Hạng gia đang im lặng lại làm chuyện như vậy?”
Phi Cơ đong đưa ngón tay: “Hạng Thất không có lý do gì đụng đến ta. Cho dù hắn muốn đụng đến ta, hắn cũng không phái một mình ngươi đến. Cho nên, ngươi nhớ phải nói sự thật. Sự kiên nhẫn của ta rất kém.”
“Sai thì nhận, bị đánh thì đứng thẳng.”
A Bảo cười khổ lên tiếng: “Ta thật sự không biết ai muốn giết ngươi. Ngươi cũng biết ta làm chuyện này đều thông qua người trung gian kiếm thêm một khoản thu nhập.”
Nhìn ánh mắt lộ vẻ ác độc của Phi Cơ, A Bảo thở dài. Hắn biết lời nói của mình giống như ứng phó nhưng hắn vẫn phải nói.
“Về phần tại sao Thất ca muốn làm to chuyện, ta thật sự không rõ.”
Phi Cơ chỉ mấy chai bia trên bàn. Lập tức có đàn em đưa tới.
Phi Cơ tiếp nhận, đột nhiên đập mạnh xuống đầu A Bảo.
A Bảo không hề động đậy.
Xoảng!
Âm thanh vỡ vụn giòn vang, chất lỏng màu vàng chảy khắp mặt A Bảo, máu cũng theo nước bia chảy xuống, nhưng nam nhân vẫn ngậm điếu thuốc mà Phi Cơ đưa cho, thái độ bình tĩnh.
“Không quá đáng chứ?”
Phi Cơ chỉ vào vết thương của mình: “Ngươi cho ta ba đao, một chai bia này coi như ta cảm ơn ngươi, mời ngươi uống bia.”
“Không quá đáng.”
Máu của A Bảo không ngừng chảy xuống: “Vấn đề mà ngươi hỏi ta, ta không trả lời được câu nào, chỉ có thể trả mạng lại cho ngươi. Coi như chúng ta huề.”
“Ngươi không sợ chết không có nghĩa là không sợ bất cứ điều gì.”
Phi Cơ nhe răng cười: “Ngươi tốt nhất nên nói thật.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lữ Tư Kiệt bước vào. Hắn không thèm nhìn A Bảo, cúi người xuống, dùng tốc độ cực nhanh báo cáo tình huống bên ngoài.
“Người của Đỗ Thuận canh giữ giao lộ, nhưng có cảnh sát đến kiểm tra căn cước. Xem ra cảnh sát quyết tâm muốn nhúng tay vào.”
Phi Cơ gật đầu.
Lữ Tư Kiệt tiếp tục nói: “Đại Phi đến sớm nhất. Hiện tại Hoàng Tuấn đang ở trên đường nhưng cũng đã bị ngăn lại. Người của Mạch Cao nhiều nhất, đội xe của hắn cách vịnh Đồng La chỉ có mười phút nhưng đã có người bố trí chướng ngại trên đường.”
Phi Cơ ngẩng đầu: “Vương Bảo của Tá Đôn có phản ứng gì không?”
Giọng nói của Lữ Tư Kiệt lại càng thấp: “Bên kia vừa gửi tin, nói hôm nay sẽ nói chuyện với Đao Ba Thốn của Liên Anh, sẽ đến muộn một chút.”