Phi Cơ uể oải trò chuyện với Đỗ Thuận. Hắn cạy gỉ mũi theo thói quen: “Đỗ ca, hôm nay không đánh được rồi.”
Biểu hiện của Đỗ Thuận trở nên nhẹ nhõm.
Bây giờ, người của bọn hắn đang canh giữ lối vào góc phía tây của đường Hoàng Hậu. Cách đó không xa là người của Trần Chí Minh danh xưng Tất Vương Cảng thành.
Nhưng chính giữa hai bên là mấy chiếc xe cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ, chia cắt hai bên rất rõ ràng.
Hai người đều là lão giang hồ, tất nhiên biết loại tình huống này chính là khoe khoang cơ bắp, không ai hành động.
Đỗ Thuận vừa mới nói xong, điện thoại trong tay hắn vang lên.
“Thuận ca, Trần Chí Minh đến lâu như vậy, trước tiên cũng phải chào hỏi một tiếng chứ.”
Giọng điệu của Phi Cơ rất lạnh lùng: “Hạng Thất rất coi trọng mặt mũi. Hắn tiến hành cảnh tượng hoành tráng như vậy, tất nhiên cần đủ mặt mũi. Hôm nay, Hòa Ký chúng ta sẽ không nể mặt.”
Đỗ Thuận giật mình, nhưng vẫn gật đầu. Sau khi cúp điện thoại, hắn quay sang nhìn Đại Phi: “Lão đại muốn chúng ta chào hỏi đối phương một tiếng.”
Đại Phi cũng hơi kinh ngạc.
Hắn lập tức liếc mắt nhìn đàn em. Một giây sau, một bình xăng đang cháy được ném ra từ trận doanh của Hòa Ký.
Ánh lửa vạch một đường vòng cung thật xinh đẹp vượt qua đám cảnh sát ở giữa, đánh tới đám người Tân Ký.
Rầm rầm.
Mọi người vội vàng tránh ra một khoảng trống lớn.
Sắc mặt Trần Chí Minh trầm xuống trong ánh lửa hừng hực.
“Khốn kiếp.”
Nam nhân gầm lên, đám người Tân Ký bắt đầu di chuyển về phía trước.
Hành động của Tân Ký khiến cho Hoàng Khải Pháp đang ngồi trong xe cảnh sát ở giữa lập tức căng thẳng.
Vẻ mặt nhẹ nhõm của hắn không cánh mà bay.
Năm phút trước, suy nghĩ của Hoàng Khải Pháp cũng giống như mọi người, trận đại chiến của giới tam giáo cửu lưu Cảng thành tuyệt đối không được xảy ra.
Tuy nhiên, việc song phương khoe cơ bắp đã cho hắn một câu trả lời, cho đồng đạo một sự kinh sợ, cuối cùng còn không phải ngồi xuống nói chuyện với nhau sao?
Mặt mũi gì cũng có.
Huống chi, Lý Văn Bân vừa mới thăng chức phó giám đốc đã đè ép Hạng Thất, hiện tại hắn đang trên đường đến đây.
Bởi vì có suy nghĩ này, hắn thậm chí còn pha cho mình một cốc cafe hòa tan, sau đó mỉm cười nói với những đồng nghiệp đang căng thẳng: “Đừng căng thẳng như vậy. Ta vào sinh ra tử nhiều năm như thế, sóng gió nào mà chưa từng thấy. Lát nữa chúng ta có thể về nhà ngủ rồi.”
Vị chánh thanh tra vốn thích đối phương bỏ vũ khí đầu hàng trong ba phút cực kỳ ung dung.
Nhưng sự việc diễn ra lại giống như tát vào mặt Hoàng Khải Pháp một cái.
Hắn vừa bưng cốc café lên, còn chưa kịp uống đã nhìn thấy một chai xăng được đốt cháy từ trong đám người Hòa Ký bay ra ngoài.
“Xếp hàng.”
Nam nhân quát một tiếng, sắc mặt thay đổi. Hắn thật sự không thể tin nổi hành động của Hòa Ký.
Tại sao Hòa Ký dám làm như vậy? Bọn hắn dám chủ động khiêu khích trong trường hợp cảnh sát đang có mặt.
…
“Hôm nay dường như tâm trạng ngươi không tệ, có tin tức gì muốn chia sẻ không?”
Lương thúc nhìn Tô Bình Nam, cười hỏi.
Lực quan sát của hắn luôn nhạy bén.
Người trẻ tuổi trước mặt đã là khách quen, bình thường vẻ mặt luôn trầm ổn, không bao giờ thay đổi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt đối phương có chút dễ chịu.
“Chỉ là một số chuyện khiến ta hài lòng mà thôi.”
Tô Bình Nam thản nhiên trả lời.
Nam nhân đã trở thành thành một kiêu hùng chính cống chứ không phải một con sói cô độc chỉ biết chém giết kiếm tiền ở một thời không khác. Sắp xếp tối hôm nay chính là một khảo nghiệm của Tô Bình Nam dành cho Phi Cơ.
Hòa Ký là một mảnh ghép vô cùng quan trọng đối với Cẩm Tú. Hắn muốn nhìn thấy lực chấp hành mệnh lệnh của Phi Cơ.
Đầu lĩnh Hòa Ký vốn là một vị trí rất bắt mắt. Tô Bình Nam biết nhiều chuyện được thực hiện như vậy, Phi Cơ nhất định sẽ tiến vào tầm mắt của phương Bắc.
Đến lúc đó phải ứng đối như thế nào, biểu hiện của Phi Cơ tối hôm nay rất quan trọng.
Nếu Phi Cơ do dự hay từ chối, Tô Bình Nam sẽ lập tức cân nhắc một phương án khác.
Nhưng không tệ.
Phi Cơ không hề do dự, cũng chẳng quan tâm đến áp lực từ phía cảnh sát. Sau khi chấp nhận mệnh lệnh của hắn, Phi Cơ bắt đầu khiêu khích.
…
“Nổ súng cảnh báo để cho bọn hắn bình tĩnh lại. Ta sẽ đến trong vòng năm phút nữa.”
Biểu hiện của Lý Văn Bân trên đường vẫn không thay đổi. Hắn không chút do dự ra lệnh cho Hoàng Khải Pháp.
Hắn biết rõ nhất định phải bóp chết khí thế của bọn hắn ngay trong trứng nước.
Hai bên không phải đèn cạn dầu. Một khi đánh thật, cho dù cuối cùng cục diện được khống chế thì cũng không dập tắt được.
Nam nhân cảm thấy hơi đau đầu. Hành động cứng rắn của Hòa Ký nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn bấm điện thoại gọi cho Hạng Thất.
“Ngươi mau ngăn người của ngươi lại. Nếu không, ta nhất định bắt người của ngươi về ngồi đủ hai mươi bốn giờ. Những địa bàn kia của ngươi một nơi cũng không giữ lại được.”
Đầu dây bên kia, Hạng Thất im lặng hồi lâu, cuối cùng nhượng bộ: “Sếp Lý, quan uy của ngươi lớn thật. Ta biết rồi.”
Tiếng súng chát chúa vang lên khiến mọi người đang chuẩn bị lao vào nhau phải dừng bước.
Sắc mặt của Trần Chí Minh thay đổi liên tục, cuối cùng thở dài, quát lớn với đàn em: “Làm cái gì vậy? Trở về.”
Giọng điệu nghiêm khắc trước nay chưa từng có của Thất ca cùng với đám cảnh sát như đối mặt với kẻ thù khiến tên gia hỏa kiêu ngạo phải cúi đầu.
Xe của Lý Văn Bân vọt nhanh vào hiện trường.
Nam nhân nhảy xuống xe, sải bước đến trước mặt đám người Đại Phi dưới sự bảo vệ của cấp dưới.
“Ta không cho phép các ngươi hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, các ngươi đừng trách ta không khách sáo.”
Quân hàm của nam nhân đè ép khí thế của Đại Phi và Đỗ Thuận.