“Vừa rồi là ai ném cái chai xăng, bảo hắn đến đồn cảnh sát vào ngày mai. Địa bàn của các ngươi đừng hòng kinh doanh. Ta sẽ cho người kiểm tra cơ sở kinh doanh của các ngươi mười lần một ngày. Tốt nhất các ngươi nên làm theo mệnh lệnh của ta.”
Lý Văn Bân đắc thế không tha người, giọng điệu lại càng gay gắt hơn: “Tránh ra, ta muốn gặp Phi Cơ.”
Đại Phi không nhúc nhích, ngẩng đầu lạnh lùng trả lời: “Thế nào? Chúng ta thấy trời nóng nực, đứng ở đây hóng gió cũng phạm pháp sao?”
“Nếu ngươi không tránh ra, ngươi sẽ hối hận.”
Lý Văn Bân không dừng bước, mũi của hai người gần như chạm vào nhau. Ánh mắt nam nhân nhìn thẳng Đại Phi: “Tránh ra.”
“Phi Cơ ca bảo cho hắn vào.”
Không biết Lữ Tư Kiệt xuất hiện trong đám người từ lúc nào, ném cho Đại Phi một bậc thang.
Đại Phi không cam lòng nhường đường.
Đám lưu manh học theo Đại Phi, đồng loạt tản ra, động tác chỉnh tề khiến Lý Văn Bân phải nheo mắt lại.
Sức chiến đấu của những người này rất mạnh.
Ánh mắt của nam nhân rất độc, trong nháy mắt lập tức phát hiện được ý nghĩa trong đó.
…
Cùng một thời gian.
Đao Ba Thốn tỉnh lại, phát hiện hắn bị trói trên một chiếc xe đang lao nhanh.
“Chúng ta đang đi đâu vậy, người anh em?”
Đao Ba Thốn khó khăn nuốt nước miếng: “Mặc dù ta không có nhiều tiền nhưng ta cũng có thể giúp các vị đại ca một tay. Các ngươi có thể cho ta một con đường sống hay không?”
Hán tử đá ngất hắn dùng giọng quốc ngữ tiêu chuẩn nghiêng đầu sang chỗ khác trả lời: “Chúng ta đang giúp ngươi giết một người.”
“Giúp ta giết người?”
Đao Ba Thốn thậm chí quên mất cơn đau ở bàn tay, vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngươi có muốn xử lý Vương Bảo hay không?”
Hạng Tiểu Bình cười mà không phải cười: “Ta giúp ngươi.”
Mặc dù Đao Ba Thốn là hồng côn của một băng đảng hết thời, chiêu bài không có, cũng chẳng có thế lực, nhưng phải thừa nhận rằng hắn là một lão giang hồ chính cống.
Hắn nghe Hạng Tiểu Bình nói sẽ giúp mình giết Vương Bảo, trong lòng hắn một chút cảm giác vui vẻ cũng không có, ngược lại còn cảm thấy sợ hãi.
Một mạng người, hơn nữa còn là một trong ngũ hổ của Hòa Ký. Nhân tình này lớn hơn trời. Những người đó chẳng phải bạn bè của hắn, dựa vào cái gì mà giúp hắn chứ?
Rất có thể hắn chính là một con dê thế tội.
Đao Ba Thốn cố gắng nở một nụ cười nịnh nọt: “Các vị đại ca, ta và Vương Bảo chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không cần làm phiền các ngươi. Chi bằng ta lấy tám trăm ngàn của mình ra mời các ngươi uống trà?”
Tám trăm ngàn.
Đây là số tiền lớn nhất mà Đao Ba Thốn có thể lấy ra, có thể nói hắn vô cùng có thành ý.
Trả lời hắn chỉ có sự im lặng chết chóc. Đám hán tử lạnh lùng nhìn Đao Ba Thốn, sự hung ác trong mắt bọn hắn khiến Đao Ba Thốn không nhịn được hít sâu một hơi.
“Sự kiên nhẫn của ta rất kém. Ngươi hãy cho ta một đáp án chính xác.”
Hạng Tiểu Bình chậm rãi nói, giọng điệu ẩn chứa sát ý.
Đao Ba Thốn nhìn ánh mắt lạnh lùng của mấy hán tử, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn đã từng gặp ánh mắt này một lần trong thời gian ngồi tù. Năm đó, đồ tể khiến cho toàn Cảng thành phải căng thẳng ở cùng một khu với hắn. Tên đó cũng có ánh mắt như vậy.
Không đúng, ánh mắt của tên kia tuyệt đối không đáng sợ bằng những người này.
“Cảm ơn các vị đại ca.”
Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên Đao Ba Thốn nức nở nói ra câu này.
Có thể kéo dài thời gian thì kéo dài.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Đao Ba Thốn.
…
“Ta mặc kệ ngươi và Hạng Thất bởi vì cái gì mà gây nhau đến tình trạng như vậy. Chỉ một câu, ngồi xuống nói chuyện.”
Phi Cơ đã thay bộ quần áo khác. Hắn thậm chí còn ung dung thưởng thức một ly rượu vang, nhìn Lý Văn Bân đẩy cửa bước vào.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Phi Cơ nghênh ngang ngồi trên ghế salon trong phòng bao của quán bar, ra hiệu mời ngồi.
"Khí thế của Hạng Thất ca hung hãn, cái này ngươi cũng có thể trách ta sao?”
“Vừa rồi là người của ngươi gây hấn với hắn.”
Lý Văn Bân không thèm để ý đến động tác của Phi Cơ, thân hình vẫn đứng thẳng như cũ: “Ngươi có nể mặt hay không?”
“Sếp Lý muốn làm Thanh Thiên đại lão gia, ta đương nhiên phải ủng hộ rồi.”
Phi Cơ ung dung rót một ly rượu vang, đứng dậy đưa cho Lý Văn Bân: “Có thể nói chuyện nhưng trước khi ngồi xuống nói chuyện với Hạng Thất, ta muốn nói chuyện với sếp Lý trước.”
“Giữa chúng ta dường như chẳng có gì để nói.”
Lý Văn Bân nhìn cánh tay dừng lại giữa không trung: “Muốn hối lộ, ngươi nên hối lộ đám sâu mọt kia. Hôm nay ta đại diện cho toàn bộ cảnh sát Cảng thành, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.”
Trước khi đến, Lý Văn Bân đã chuẩn bị trước.
Hạng Thất là một lão hồ ly giảo hoạt, Phi Cơ vì tuổi tác lại càng thêm thủ đoạn ác độc, không coi ai ra gì. Cho nên, hắn thấy mình có thể nói chuyện với Hạng Thất nhưng nhất định phải ngăn khí thế của Phi Cơ.
Loại người trẻ tuổi này làm việc thuận lợi, không ép hắn thì hắn sẽ vô pháp vô thiên.
“Ngươi sai rồi.”
Cánh tay đang cầm ly rượu của Phi Cơ không vì Lý Văn Bân không tiếp nhận mà thu lại, vẫn dừng lại giữa không trung như cũ.
“Chúng ta có thể hợp tác.”
Ngoài mặt Phi Cơ vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng hắn phục Tô Bình Nam sát đất. Tất cả, bao gồm phản ứng của Tân Ký, thậm chí người đến đàm phán sẽ là Lý Văn Bân đều được Tô Bình Nam đoán trúng.
“Ngươi muốn hợp tác với ta?”
Gương mặt Lý Văn Bân hiện lên sự khinh thường. Hắn từng bước một đi đến ngày hôm nay, uy vọng cực cao, thậm chí có thể chạm tay vào vị trí của Hứa Thất An.
Cho dù hiện tại Hòa Ký đang hưng thịnh, nhưng Hòa Ký vẫn không đủ cấp bậc trong lòng hắn.