Vương Bảo điều hành hộp đêm lớn nhất ở Tá Đôn.
Đừng thấy hắn cao lớn thô kệch, nhìn rất hung thần ác sát mà lầm, hắn là nam nhân cực kỳ chăm lo cho gia đình. Rất nhiều người nói hắn không muốn rời khỏi Tá Đôn một phần nguyên nhân rất lớn là vì người vợ xinh đẹp của hắn.
Vợ của Vương Bảo là sinh viên, còn học nghệ thuật, là một nữ hài điềm đạm, nho nhã, nhỏ hơn Vương Bảo hơn mười tuổi.
Nữ hài ghét nhất là chém chém giết giết, cho nên nữ hài gả cho Vương Bảo lớn hơn mình mười mấy tuổi chỉ có một điều kiện duy nhất, đó là hắn nhất định phải về nhà trước 12 giờ tối.
Một khi Vương Bảo rời khỏi Tá Đôn, giang hồ hiểm ác, mãnh nhân tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không có chuyện một nhà độc đại và an nhàn như ở Tá Đôn.
Sau khi sắp xếp xong cho đàn em bên dưới, lại dặn dò A Tích giám sát những địa bàn có dấu hiệu bất ổn gần đây, Vương Bảo một mình lên xe.
Tốc độ của xe rất nhanh, nhưng một cái thùng rác đột nhiên xuất hiện ngay góc rẽ khiến cho hắn phải giảm bớt tốc độ.
Đao Ba Thốn ngoan ngoãn ở trong xe, yên tĩnh giống như một con chim cút. Mặc dù những người kia không quá để ý đến hắn, nhưng một lần tình cờ ánh mắt đó khiến cho hắn không rét mà run. Chiếc xe việt dã Toyota màu đen đậu ở góc đường Hợp Điền Tá Đôn rất lâu.
Hắn biết đám hán tử kia đang chờ cái gì, đó là con đường mà Vương Bảo phải đi qua trước khi về nhà.
“Thời gian sắp đến rồi.”
Hạng Tiểu Bình nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu với Cảnh Hùng Tử: “Làm việc thôi.”
Cảnh Hùng Tử gật đầu, quấn một chiếc khăn trắng quanh bàn tay, sau đó cùng với Hạng Tiểu Bình bước xuống xe.
Một chiếc BMW đen mang biển số DK112 xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.
Khoảnh khắc chiếc BMW giảm tốc độ đi ngang qua hai người, Cảnh Hùng Tử đã hành động.
Nam nhân chợt quát một tiếng, nắm đấm tay phải đập thẳng vào tấm kính xe.
Rầm.
Tiếng vỡ vụn không hề thanh thúy, ngược lại còn có chút nặng nề.
Nắm đấm quấn khăn lông của Cảnh Hùng Tử đập vào cửa sổ xe, trúng ngay đầu Vương Bảo.
Sức mạnh của một đấm này rất kinh người, đánh cho Vương Bảo choáng váng. Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Hùng Tử đã kéo cửa ra.
Hạng Tiểu Bình ở đằng sau linh hoạt như một con rắn độc tiến lại gần Vương Bảo, con dao trong tay xẹt qua cổ của hắn.
Máu văng khắp nơi.
Một trong những nam nhân có danh xưng ngũ hổ tướng thậm chí không có chỗ trống để phản kích. Hai tay hắn ôm cổ họng, miệng không ngừng phát ra tiếng thở hồng hộc.
Chiếc xe mất khống chế, đâm thẳng vào góc đường. Tiềng còi xe ô tô vang lên chói tai, cắt ngang sự yên tĩnh.
Đao Ba Thốn ngồi trong xe tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình. Miệng hắn há to thành hình chữ O vì quá kinh ngạc.
Quá bạo lực, cũng quá máu me.
Một tên như bạo long, còn một tên linh hoạt như một con khỉ.
Hai người phối hợp không một kẽ hở, thể hiện mỹ cảm của bạo lực một cách đơn giản, nhưng bộc lộ rất rõ.
Hạng Tiểu Bình nghiêm túc lau sạch hung khí trong tay, sau đó đưa cho Đao Ba Thốn.
Nam nhân chỉ vào chiếc xe còn chưa tắt máy: “Hắn không có sức đánh trả đâu. Ngươi đi giết hắn, sau đó cút đi.”
Đao Ba Thốn ngây người nhận vũ khí, lảo đảo xuống xe.
Hắn muốn chạy.
Nhưng hán tử lái xe bắn một phát đạn về phía hắn, nói tiếng Quảng Đông không chuẩn: “Nếu ngươi chạy trốn, ta sẽ bắn nổ đầu của ngươi trong vòng năm mươi mét.”
Đao Ba Thốn căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng: “Ta giết Vương Bảo, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta ư?”
Mọi người lạnh lùng gật đầu.
Sức chiến đấu đáng sợ và thủ đoạn hung tàn của những người này đã hù sợ Đao Ba Thốn, hắn không dám làm trái ý đối phương.
Nam nhân gào thét vọt đến trước chiếc xe đang bốc khói, điên cuồng vung con dao về phía Vương Bảo đang thoi thóp.
Không biết qua bao lâu, nhìn Vương Bảo toàn thân đầy vết máu không còn hình người, Đao Ba Thốn bình tĩnh lại ném con dao trong tay, sau đó chạy thật nhanh.
Điều khiến hắn cảm thấy may mắn là ba hán tử kia không có ý đuổi theo, mặc cho hắn chạy thẳng vào trong bóng tối.
…
Trong mắt một số người, thế gian tràn đầy nguy hiểm và ngoài ý muốn, nhưng trong mắt Tô Bình Nam lại giống như một bàn cờ.
Những vì sao trên bầu trời đêm Cảng thành hôm nay rất sáng, nhưng toàn bộ Cảng thành lại như cuồn cuồn sóng ngầm. Hơn mười ngàn lưu manh tập trung tại vịnh Đồng La, giương cung bạt kiếm. Ngay cả cảnh sát cũng căng thẳng. Người hữu tâm thuộc các thế lực khác cũng cảm thấy áp lực không kém. Mạng lưới quan hệ và quyền lợi chằng chịt, không ai có thể ngờ rằng kẻ gây ra tất cả những chuyện đó lại đang ung dung ăn tối trong một quán ăn bình thường vào lúc này.
“Thời tiết tối hôm nay rất tốt.”
Tô Bình Nam uống xong ly rượu cuối cùng. Hôm nay, tâm trạng hắn không tệ, hắn không lập tức rời đi như mọi lần mà chủ động hỏi thăm Lương thúc một số chuyện.
“Ta ăn ở đây lâu như vậy, không thấy ai đến thăm ngươi. Ngươi cũng không đề cập người nhà của mình. Ngươi cô độc một mình sao?”
“Ai nói? Ta có đứa con gái rất xinh đẹp. Ngươi có cần ta giới thiệu cho hai người làm quen không?”
Lương thúc cảm thấy rất vui khi Tô Bình Nam chủ động nói chuyện phiếm với hắn. Mặc dù hắn không tán đồng dã tâm bừng bừng của người trẻ tuổi này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức Tô Bình Nam.
“Ăn cơm của ngươi nhiều ngày như thế, ngươi lại rất dụng tâm, tương lai nàng có việc, ta sẽ giúp một tay, xem như trả lại một phần nhân tình cho ngươi. Về phần làm quen thì không cần.”
Tô Bình Nam lắc đầu.
Nam nhân làm việc luôn cẩn thận đến mức người bình thường khó mà đạt tới. Hắn có thể nhìn ra mỗi lần hắn đến, Lương thúc rất dụng tâm, thậm chí chén đĩa của hắn cũng cố định.
Điều này khiến cho ấn tượng của hắn về Lương thúc không tệ. Huống chi, chuyện của Phi Cơ nói thế nào cũng nợ đối phương một ân tình. Cho nên, nam nhân rất ít khi mở miệng cam kết một điều gì lại hiếm có khi nói ra một câu như vậy.