Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1465 - Chương 1465. Về Đồn Uống Trà

Chương 1465. Về đồn uống trà
Chương 1465. Về đồn uống trà

Mặc dù Lương thúc không rõ câu nói của Tô Bình Nam có sức nặng bao nhiêu, nhưng hắn biết năng lượng của người trẻ tuổi trước mặt không nhỏ.

Có thể nhìn ra điều này từ lời nói, cử chỉ và đám cấp dưới thỉnh thoảng đến. Nhưng vì đã quen với cuộc sống bây giờ, Lương thúc từ chối.

“Cảm ơn, nhưng nó thích chạy loạn khắp nơi. Ta nghĩ chắc không cần ngươi giúp rồi.”

Lương thúc không biết mình đã từ chối một lực lượng như thế nào, hắn nói tiếp: “Thật sự không cần giới thiệu con gái của ta cho ngươi quen biết sao? Này, đây là ảnh của nó, đẹp lắm.”

Lương thúc với mái tóc hoa râm nhìn rất kiêu ngạo, có thể thấy được hắn cực kỳ yêu thương đứa con gái của mình. Hắn lấy một tấm ảnh trong túi đặt trước mặt Tô Bình Nam.

“Đúng là rất xinh đẹp.”

Ánh mắt Tô Bình Nam đảo qua tấm ảnh. Mặc dù trình độ thưởng thức của hắn rất cao, nhưng hắn không thể không thừa nhận.

Nữ hài trong tấm ảnh rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, mái tóc màu xanh không làm cho Tô Bình Nam phải cau mày mặc dù hắn không thích những nữ hài lòe loẹt.

“Không giống ngươi chút nào.”

Sau đó, hắn nói một câu khiến Lương thúc á khẩu không nói lại được: “Nếu không, ngũ quan trên mặt có đẹp đến đâu cũng không thể đẹp được trên gương mặt chữ quốc.”

“Thôi, ngươi nói cho ta biết tại sao hôm nay tâm trạng của ngươi lại vui đến vậy đi.”

Lương thúc chuyển sang chủ đề khác.

Lần này Tô Bình Nam đưa ra một câu trả lời.

“Bởi vì thứ mà ta muốn đã có được.”

Khi hắn nói chuyện, năm ngón tay của hắn mở ra, tỏ ý mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Mấy tên điên này giữ lời thật à?”

Chạy, liều mạng chạy.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Đao Ba Thốn khi hắn cố gắng chạy trốn.

Đao Ba Thốn chạy không biết bao lâu, rốt cuộc không chạy nổi nữa, giống như đống bùn nhão xụi lơ trên mặt đất. Hắn mặc kệ mặt đất bẩn nhường nào, giang tay hình chữ đại nằm xuống, miệng thở hổn hển.

Lúc này, hắn mới cảm nhận được cơn đau từ bàn tay bị phế, có thể thấy trước đó hắn căng thẳng đến cỡ nào.

“Bọn hắn bắt lão tử chết thay, ta nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Nếu không, cảnh sát sẽ tìm đến ta.”

Đao Ba Thốn biết rất rõ hắn phải làm gì. Tiền án của hắn không ít. Một khi cảnh sát mò đến cửa, chưa chắc sẽ tin lời hắn.

Dù sao hết thảy chứng cứ đều thể hiện hắn ra tay. Đến lúc đó, cảnh sát vì muốn dìm chuyện này xuống rất có thể sẽ ép hắn ngồi tù.

Cạch cạch…

Tiếng giày cao gót đi trên đường khiến cho Đao Ba Thốn giật mình đứng dậy. Dưới ánh trăng, một nữ nhân mặc áo đỏ chậm rãi bước về phía hắn.

Áo đỏ như máu, tóc xanh như mực.

Ban đêm gió mát, không có lý do gì để Đao Ba Thốn đánh một nữ nhân cả.

“Cút.”

Nam nhân đứng dậy, gương mặt hung ác: “Hơn nửa đêm, một nữ nhân khốn kiếp như ngươi ăn mặc chẳng khác nào ma quỷ hù lão tử. Cút ngay lập tức, nếu không lão tử không ngại bắt ngươi xả giận đấy.”

Giọng điệu hung ác cũng không khiến bước chân nữ nhân dừng lại. Nàng đi thẳng đến trước mặt Đao Ba Thốn khoảng một mét rồi mới dừng.

“Ngươi giỏi chạy đấy.”

Mộ Dung Thanh Thanh nhìn nam nhân đang ráng chống đỡ trước mặt, giọng điệu bình tĩnh. Sau đó, nàng không đợi đối phương trả lời đã lao đến.

Ánh sáng của dao lóe lên.

Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, chỉ một câu cũng đủ rồi. Mộ Dung Thanh Thanh làm việc vẫn gọn gàng, linh hoạt như trước đây.

Đến chết Đao Ba Thốn vẫn không biết tại sao đám hung thần kia lại vẽ vời cho thêm chuyện, cứ trực tiếp giết hắn không phải tốt hơn sao?

Hại hắn giống như chó chạy xa như vậy. Nam nhân oán trách một câu rồi ngửa mặt ngã xuống. Một chiếc xe van màu trắng chạy đến, khiến mọi thứ không còn vết tích.

“Bên kia đã làm xong rồi.”

Hạng Tiểu Bình cúp điện thoại: “Tiểu tử kia chạy giỏi thật, đáng lý ra phải phế thêm một chân mới đúng.” Cảnh Hùng Tử quét mắt nhìn chiếc camera duy nhất ở góc đường: “Chạy xa một chút cũng tốt mà. Nếu thứ đó không chụp được ảnh, nó chỉ là cái thùng sắt vô dụng.”

Chiếc xe việt dã màu đen lùi ra khỏi đường. Từ đầu đến cuối, trong hình ảnh mà camera quay được không có chiếc xe việt dã màu đen nào xuất hiện.

Phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú lúc nào cũng cẩn thận.

Thời gian Lý Văn Bân nói chuyện với Phi Cơ rất lâu, gấp đôi thời gian hắn ở Hạng gia.

Đám cấp dưới chờ ở ngoài cửa thậm chí hơi lo lắng. Dựa theo tác phong trước giờ của cấp trên, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải tình huống như vậy.

Không biết rốt cuộc hai người đã nói chuyện gì bên trong.

Nửa tiếng sau, Lý Văn Bân bước ra khỏi phòng bao. Có rất ít người chú ý tới bộ quân phục vốn lúc nào cũng thẳng thớm của hắn hơi nhô lên bên hông.

Khi hắn bước ra, đám người Hòa Ký và Tân Ký đang giằng co lập tức giải tán. Điều này khiến cho chánh thanh tra Hoàng Khải Phát đang duy trì trật tự lập tức thả lỏng.

Dường như có một sự ăn ý. Theo động tác của Hòa Ký, người Tân Ký tập kết tại các giao lộ cũng bắt đầu rút lui có trật tự.

Một trận xung đột có quy mô của hai băng đảng số một số hai trên giang hồ biến thành một trận ra oai sấm to mưa nhỏ.

“Thế nào? Còn không đi sao? Các ngươi có muốn về đồn uống trà với ta không?”

Đám người Trần Chí Minh rời đi khiến con đường vốn đang đông đúc trở nên trống rỗng. Đám người A Đông đột nhiên trở nên bắt mắt.

Lúc này, Hoàng Khải Phát vô cùng tự tin. Hắn còn cố ý vuốt thẳng mái tóc của mình, nói với A Đông vẫn chưa nhúc nhích.

Hết chương 1465.
Bình Luận (0)
Comment