Điện thoại của A Đông vang lên.
“Ngươi hẳn cũng biết tính chất nặng nề của trường hợp này. Ta đã ủng hộ cho ngươi. Ngươi là người thông minh, lập tức trở về ngay.”
Giọng nói của Hạng Thất vẫn ôn hòa như trước: “Phi Cơ không phải kẻ ngốc. Hắn sẽ không làm gì A Bảo đâu.”
“Thất ca, ta hiểu, nhưng ta nhất định không để cho A Bảo xảy ra việc gì.”
Cúp điện thoại, A Đông nhìn thoáng qua Hoàng Khải Phát đang dương dương đắc ý, cuối cùng quay sang đám người Chương Lang, tức giận nói: “Đi.”
Mọi người rời đi, vịnh Đồng La khôi phục lại sự yên tĩnh, nhưng rất nhiều người trong giang hồ đều biết đây chẳng qua chỉ là hai băng đảng lớn chịu áp lực quá lớn, lựa chọn dàn xếp ổn thỏa mà thôi.
Cuộc ác đấu chân chính nhất định sẽ tiếp tục.
…
Vua không kín miệng mất ngôi, tôi không kín miệng thì rơi mất đầu.
Tô Bình Nam tất nhiên hiểu đạo lý này. Cho nên, sự khống chế của hắn đối với tập đoàn Cẩm Tú mãi mãi là mô hình ba chiều, một số đường thẳng không bao giờ giao nhau.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao hắn sử dụng đám người Hạng Tiểu Bình.
Vương Bảo chết rồi.
Hổ Tá Đôn tiếng tăm lừng lẫy bị một hồng côn của một băng đảng hết thời chém chết trên đường. Tin tức này lập tức truyền khắp Cảng thành.
Mặc dù Phi Cơ đã đoán trước nhưng trong lòng hắn thật sự rất kinh ngạc. Hắn biết Vương Bảo chắc chắn sẽ chết nhưng hắn không ngờ người ra tay lại là một hồng côn hết thời.
Mặc dù Tô Bình Nam đã sớm là một vị thần trong lòng Phi Cơ, nhưng thủ đoạn này vẫn khiến hắn bội phục sát đất.
Tá Đôn thuần một sắc. Vương Bảo là một trong chín đại ca của Hòa Ký. Vị trí này bỏ trống, tất nhiên phải có người thượng vị.
Rất nhiều lưu manh chờ đợi cả đời vì một cơ hội như vậy.
Nhất thời sóng ngầm giữa đám đả tử có tư cách thượng vị nhất bắt đầu phun trào.
Sự việc phải làm từng bước.
Phi Cơ đè xuống ý kiến của các nguyên lão mở hương đường. Hôm nay hắn còn một chuyện quan trọng, đó là nói chuyện với Hạng Thất.
…
Hôm nay, băng thất Cửu Long không náo nhiệt như ngày thường.
Ở Cảng thành, đám lưu manh đều biết chủ nhân của băng thất nhìn cũ nát này chính là Cửu Văn Long tiếng tăm lừng lẫy năm đó, người đã một mình đến Thái quốc để xử lý mãnh nhân Khôn Đoán.
Mấy năm trước còn tốt, khi đó mọi người còn tuân thủ quy củ, tôn trọng bối phận. Không ít đại ca thành danh cũng phải tuân theo quy củ ăn cơm nói chuyện phiếm.
Dần dà nơi này trở thành thánh địa đàm phán của dân giang hồ.
Nhưng thời đại thay đổi, hiện tại giang hồ chỉ là đỏ hoặc trắng.
Sóng sau đè sóng trước, người trẻ tuổi ngoi đầu lên, không còn nói quy củ nữa, ngày càng xem thường một người què đã giã từ sự nghiệp khi còn trên đỉnh vinh quang.
Bọn hắn thích bàn chuyện tại những hộp đêm xa hoa trụy lạc, càng thêm coi trọng lợi ích.
Về phần thế hệ trước thích đến băng thất Cửu Long?
Lạc hậu rồi.
Đây là giọng điệu của rất nhiều người trẻ tuổi khi đề cập đến băng thất Cửu Long, tràn ngập sự coi thường.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước băng thất Cửu Long khiến cho đám thanh niên luôn coi thường Cửu Văn Long, ngày thường cứ cười ha hả phải sợ đến mức chảy mồ hôi ròng ròng.
Ngoài cửa, mười mấy chiếc xe đậu ở ven đường. Gương mặt đám hán tử đứng đằng trước người nào cũng hung dữ, không ít người có tên tuổi mà đám tiểu lưu manh trên con đường này nghe danh mòn tai.
Hung Nhân Kiệt, Quỷ Vương Đông, Tất Vương Trần Chí Minh…
Người bên trong lại càng là núi cao khiến cho đám lưu manh tầng dưới chót phải ngưỡng mộ.
Đầu lĩnh Hòa Ký Phi Cơ và đầu lĩnh Tân Ký Thất ca.
“Thất ca, Phi Cơ ca, các ngươi đến dùng cơm cần chi mang nhiều người canh cửa như vậy? Hại ta không có khách nào dám đến.”
Cửu Văn Long thở dài.
Nam nhân đặt menu xuống, động tác thuần thục rút chiếc bút bi từ trong túi áo màu trắng ra: “Hai người ăn gì?”
Hắn đã nản lòng với giang hồ, thành ra hắn không quan tâm hai nhân vật nổi danh này cần gì, cũng chẳng muốn nghe ngóng tham dự. Băng thất của hắn rất hoan nghênh người trong giang hồ đến làm khách, nhưng không thích người trong giang hồ quấy rầy cuộc sống bình thường của hắn.
“Một ly nước đá.”
Phi Cơ mỉm cười: “Gần đây nóng trong người, ăn cái gì cũng không vô.”
Nói xong, nam nhân quay sang nhìn Hạng Thất: “Hơn nữa, quan hệ giữa chúng ta không phải là quan hệ có thể ngồi xuống ăn cơm, càng không cần thiết phải ăn cơm với nhau.”
Nghe những lời nói khiêu khích của hậu bối, Hạng Thất không hề tức giận, thậm chí còn nở một nụ cười mang tính viểu tượng. Hắn chăm chú lật menu, gọi vài món ăn. Chờ Cửu Văn Long đi rồi, Hạng Thất mới ung dung trả lời: “Ta lại cảm thấy cần thiết. Hai chúng ta khác nhau, đương nhiên chúng ta có thể ngồi xuống ăn cơm mà.”
Hạng Thất làm ra vẻ ông cụ non: “Hòa Ký, tại sao lại lấy chữ Hòa đầu tiên, đó chính là hòa khí sinh tài. Phi Cơ, không, hẳn là Chu tiên sinh, có một số thời điểm cứng quá sẽ gãy đấy.”
Phi Cơ nghe Hạng Thất gọi mình là Chu tiên sinh, hắn lập tức hiểu rõ ý của Hạng Thất.
Hôm nay, Hạng Thất ca đến bàn chuyện làm ăn chứ không phải giang hồ tranh đấu.
Băng thất yên tĩnh đến đáng sợ.
Mặc dù Cửu Văn Long không còn ở giang hồ, nhưng hắn cũng nghe tin hai băng đảng lớn của Cảng thành xung đột với nhau. Hiện tại, hai đầu lĩnh lựa chọn nơi này của hắn để đàm phán. Sau khi hắn mang đủ món ăn lên, hắn rất thông minh mà tránh vào nhà bếp.
Nghe tiếng nhạc cố ý mở to trong nhà bếp, Hạng Thất vừa cười vừa nói: “A Long rất thông minh. Cho nên hắn có thể lui ra. Nửa đời sau tối thiểu hắn có thể sống yên ổn.”
“Người thông minh mới có thể sống lâu.”
Hạng Thất lên tiếng: “Hiện tại, trên giang hồ không ai không thừa nhận Chu tiên sinh ngươi hậu sinh khả úy, nhưng ngươi làm việc quá bá đạo. Ngươi thử nhìn xem có tên gia hỏa nào có thể phú quý dài lâu nếu giống như ngươi không?”