“Có thể trao đổi, không chỉ võ quán và mấy tuyến đường ở Cửu Long, ta có thể nhường tất cả tuyến đường xe bus trong tay ta. Ngươi biết những tuyến đường đó có thể nuôi sống bao nhiêu người, còn thuận tiện cho ngươi khống chế không ít địa bàn.”
Hạng Thất bộc lộ bản sắc kiêu hùng của mình. Sau khi có quyết định, hắn lập tức tráng sĩ chặt tay.
“Nhưng ta có một điều kiện.”
Hạng Thất thấp giọng nói: “Ta muốn một số người chết một cách quang minh chính đại trong tay Hòa Ký.”
Khoảnh khắc Phi Cơ lên tiếng uy hiếp hắn, Hạng Thất biết rằng không thể giữ lại đám người Quỷ Vương Đông đã giúp hắn lập công lao.
Giang hồ luôn hiểm ác như vậy.
Rất nhiều người mãi mãi vẫn chỉ là quân cờ, mà quân cờ thì một ngày nào đó sẽ trở thành con rơi.
…
Trong một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài băng thất Cửu Long, chánh thanh tra Loan Tử Hoàng Khải Phát đột nhiên xuất hiện.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Ai biết được hai người kia đàm phán có thành công hay không. Cho nên, Hoàng Khải Phát gióng trông khua chiêng dẫn người đến, nói bóng gió chúng ta chỉ giám sát một chút mà thôi.
Khoảng chừng một giờ sau, Phi Cơ và Hạng Thất xuất hiện trong tầm mắt của Hoàng Khải Phát. Một người bên trái, một người bên phải, ai nấy đều lên xe của mình rời đi.
Đường đi vốn hơi chen chúc lập tức trở nên trống trải.
Hoàng Khải Phát nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không biết hai người kia đã nói những gì. Nhưng từ nét mặt của hai người, một người mặt không biểu cảm, một người sắc mặt âm trầm, dường như cuộc nói chuyện không được lý tưởng cho lắm.
“Ngươi nói xem liệu bọn hắn có khai chiến hay không?”
Một cấp dưới gãi đầu, đưa ra câu hỏi.
“Không đâu. Có thể ngồi xuống chứng tỏ sẽ không có vấn đề gì.”
Hoàng Khải Phát tự tin nói.
…
“Thất ca, ngươi tìm ta?”
A Đông cũng chính là Quỷ Vương Đông vẫn luôn chờ tin tức. Sau khi nhận được điện thoại của Hạng Thất, chỉ trong mười phút hắn đã xuất hiện tại điểm hẹn.
“Phi Cơ cần ba mươi triệu phí chữa bệnh.”
Hạng Thất nhìn đám người A Đông bước vào, lập tức phất tay ra hiệu cho những người còn lại ra ngoài, lúc này hắn mới ung dung lên tiếng.
“Ta trả.”
Con số này rất lớn nhưng A Đông không hề do dự: “Chỉ cần có thể bảo vệ A Bảo, ta có thể trả số tiền này, nhưng phải cần thêm mấy ngày.”
Mặc dù hắn có tiền nhưng bỏ ra số tiền lớn như vậy vẫn rất khó khăn.
“Ngươi tin sao? Nếu đúng, ta có thể bỏ tiền.”
Hạng Thất cười lạnh: “Chờ ngươi gom đủ ba chục triệu, Phi Cơ đã tăng giá rồi. Bây giờ, cái mà hắn cần là danh dự.”
“Vậy ta phải làm như thế nào?”
Biểu hiện của A Đông trở nên dữ tợn. Cảm giác hữu tâm vô lực khiến hắn muốn phát điên: “Không thì ta sẽ tìm cơ hội xử lý hắn.”
“Bây giờ, mỗi lần hắn ra ngoài luôn có ít nhất hai mươi đả tử đi theo. Hòa Ký tên nào cũng đánh giỏi, ngươi có nắm chắc không? Hơn nữa, Phi Cơ chết, ngươi có chắc là A Bảo sẽ không có việc gì không?”
Ánh mắt Hạng Thất trở nên thâm thúy: “Huống chi, một khi thất bại, chẳng những ngươi chết mà ta cũng phải trả giá đắt.”
Nhìn A Đông im lặng, Hạng Thất mỉm cười đưa ra ý kiến của mình: “Anh em các ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho ta, ta đương nhiên phải giúp các ngươi rồi.”
“Thất ca, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Ta nghe ngươi hết.” A Đông nói.
“Ngươi có biết chuyện Vương Bảo chết trong tay Đao Ba Thốn của Liên Anh Xã không?”
Hạng Thất nói tiếp: “Tá Đôn của Hòa Ký nhất thống. Hiện tại, Vương Bảo vừa chết, Tá Đôn như rắn mất đầu. Đây là cơ hội của chúng ta. Ta muốn ngươi dẫn người đến Tá Đôn cắm cờ.”
“Đánh chiếm Tá Đôn?”
A Đông cau mày: “Ý của Thất ca ngươi là…”
“Ta điều động người cho ngươi, dùng Tá Đôn đổi người với Phi Cơ.”
Thái độ của Hạng Thất vô cùng nghiêm túc: “Chỉ cần ngươi có thể đánh chiếm, ta có lòng tin có thể bàn lại với Phi Cơ.”
“Được.”
Biểu hiện của A Đông rất kiên cường: “Vậy ta sẽ dẫn người đến cắm cờ Tá Đôn.”
…
Thời gian quay lại nửa tiếng trước đó.
“Hạng Thất muốn ngươi giết Quỷ Vương Đông?”
Ngón tay Tô Bình Nam gõ xuống bàn: “Ta nhớ trên tư liệu có nói tên đao thủ kia và Quỷ Vương Đông là anh em sống chết có nhau. Có vẻ như ban đầu Hạng Thất liều mạng bảo vệ đám đao thủ không phải vì hắn có nghĩa khí, mà là vì nhược điểm của hắn nằm trong tay đám người Quỷ Vương Đông. Vì thế hắn không thể không cứu.”
Nam nhân có thể nói là lão nhân lăn lộn giang hồ, gần như lập tức phát hiện ra mục đích của Hạng Thất: “Hắn muốn mượn đao của Hòa Ký để nhổ cỏ tận gốc, sau đó nhẹ nhõm lên bờ.”
“Chắc vậy.”
Rebecca nói tiếp: “A Bảo, Quỷ Vương Đông, Chương Lang, còn có một người tên A Dũng đều là đao thủ cao cấp của Tân Ký. Xem ra những người này đã giúp Hạng Thất giải quyết những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng trong những năm qua.”
Nữ nhân hưng phấn hẳn lên: “Boss, đây là cơ hội của chúng ta, dùng A Bảo uy hiếp Quỷ Vương Đông, để hắn kéo Hạng Thất xuống ngựa. Không có đầu lĩnh, chúng ta mới có thể ăn trọn Tân Ký.”
“Ăn Tân Ký sẽ thu hút sự chú ý quá lớn, đây không phải chuyện tốt.”
Tô Bình Nam lắc đầu từ chối lời đề nghị của Rebecca: “Chúng ta nuốt một nửa Thập Tứ Thủy đã là cực hạn. Tham quá sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Nam nhân lòng có sơn hà, tầm mắt tất lâu dài. Hắn biết làm cách nào mới phù hợp nhất, lợi ích còn không nhỏ. Cho nên, hắn có thể bỏ qua lời đề nghị nhìn thì thơm ngọt nhưng lại cực kỳ nguy hiểm của Rebecca.
“Không có Hạng Thất không phải là chuyện tốt. Ngươi đồng ý với điều kiện của hắn, có thể xử lý Quỷ Vương Đông, nhưng phải giúp Lâm Hiệp Khách một tay.”
Tô Bình Nam nheo mắt: “Chúng ta có được nội tình tạo máu của Tân Ký đã đủ lắm rồi. Việc gì cũng phải chậm rãi mưu toan mới không xảy ra vấn đề lớn. Nhưng Lâm Hiệp Khách và Hạng Thất đánh nhau càng náo nhiệt càng tốt. Có như vậy, rất nhiều ánh mắt mới tập trung vào Tân Ký.”
Nam nhân cười lạnh: “Danh tiếng của chúng ta đã đủ rồi, bây giờ là lúc nên chuyển sự chú ý.”
Tô Bình Nam nói với Phi Cơ: “Lấy Tá Đôn ra làm cái cớ, Hạng Thất muốn mượn tay ngươi thu thập tàn cuộc. Vừa hay chúng ta sẽ mượn tay hắn thanh lý thế lực của Vương Bảo.”