Trong giang hồ rất nhiều người vĩnh viễn không bao giờ biết được lợi ích đằng sau việc tàn sát khốc liệt. Suốt một ngày, giang hồ Cảng thành yên tĩnh lạ thường.
Trong lúc Hoàng Khải Phát đang đắc ý cho rằng hắn đã phân tích chính xác, hiện thực đã cho hắn một cái tát vang dội.
“Sếp Hoàng.”
Mười một giờ đêm, Hoàng Khải Phát đang lơ mơ ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.
"Có người gửi thông tin rất đáng tin cậy, nói Quỷ Đông Vương của Tân Ký muốn càn quét địa bàn ở Tá Đôn, cắm cờ chiếm trận.”
“Chuyện ở tá Đôn cũng cần ta trình diện sao?”
Hoàng Khải Phát bị quấy rầy giấc ngủ khó chịu nói: “Lưu Đạt Minh, ta là chánh thanh tra của Loan Tử chứ không phải chánh thanh tra của toàn bộ Lục Phiến Môn.”
“Đồ ngốc.”
Giọng điệu cứng rắn của Lý Văn Bân vang lên đầu dây bên kia: “Rút dây động rừng. Ta không phải muốn ngươi giúp Tá Đôn, mà muốn ngươi canh chừng Phi Cơ. Nhất định không được để cho sự việc mở rộng.”
Biểu hiện của Lý Văn Bân có chút phức tạp.
Không ai biết hắn đã nhận được tin tức này nửa giờ trước đó, mà người nói cho hắn biết chính là Phi Cơ.
“Ý của ta là cứ đè ép mãi cũng không phải cách, cứ để bọn hắn đánh Tá Đôn, khống chế thế cục trong phạm vi có thể. Nhớ kỹ, người của Phi Cơ không ai được ra khỏi Loan Tử.”
Lý Văn Bân cúp điện thoại.
…
Quỷ Vương Đông có thể từ một đao thủ trở thành đại ca, hắn đích thật có bản lĩnh của mình.
Đủ cay độc, đủ nghĩa khí.
Như vậy, anh em bên cạnh hắn không ít. Bởi vì là một đao thủ lâu năm, trước khi làm một chuyện gì đó, hắn luôn chuẩn bị rất đầy đủ.
Vương Bảo chết rồi, đàn em chia thành hai phe.
Người có cơ hội thượng vị nhất là cánh tay đắc lực của Vương Bảo, A Tích và quân sư Diệu Văn. Thi thể của Vương Bảo còn chưa lạnh, hai người đã đánh nhau túi bụi. Đây chính là cơ hội của hắn.
Mặc dù A Tích làm người tàn nhẫn nhưng hắn không phải là người không có cái nhìn đại cục. Cho nên, ngay từ ban đầu, đám lưu manh Tân Ký đều cắm cờ ở địa bàn của Diệu Văn, nhưng địa bàn của A Tích lại không động đến.
Cứ như vậy, điều này đã biến thành Tân Ký đánh Diệu Văn.
Hơn nữa, A Đông ỷ người đông thế mạnh cực kỳ thông minh, tiến hành chia binh, đồng thời càn quét tất cả địa bàn của đối phương. Hắn muốn trong thời điểm A Tích do dự, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh chìm Diệu Văn.
Hắn đoán rất chính xác. Không có A Tích, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng về một bên.
“Quỷ Vương Đông Tân Ký làm việc, toàn bộ đều quỳ xuống.”
Quỷ Vương Đông một ngựa đi đầu.
Hai cánh cửa thủy tinh bị chiếc xe tông vỡ. Người trong công ty tài chính của Diệu Văn còn chưa kịp phản ứng đã bị A Dũng dẫn người vào chém hơn phân nửa.
Diệu Văn trên lầu phản ứng lại, dẫn người vọt xuống.
Chương Lang kêu lên một tiếng: “Giết chết tên khốn Diệu Văn, nơi này sẽ trở thành địa bàn của Tân Ký.”
Người của hai bên gặp nhau ở cầu thang, lập tức đánh giáp lá cà.
Diệu Văn vung đao chém ngã hai côn đồ xông lên đầu tiên, gầm lên: “Quỷ Vương Đông, con mẹ nó, địa bàn của ngươi ở Nguyên Lãng, vậy mà ngươi chạy đến nơi này cắm cờ? Đầu óc bã đậu.”
Hắn có thể trở thành cánh tay đắc lực của Vương Bảo, tất nhiên đánh rất giỏi. Hơn nữa, cầu thang nhỏ hẹp cộng thêm từ trên cao nhìn xuống, mặc dù Diệu Văn lấy ít đánh nhiều nhưng vẫn chiếm thế thượng phong.
A Đông nhìn Diệu Văn tử chiến không lùi, cao giọng hô to: “Ngươi đừng hy vọng người của ngươi có thể chạy đến. Ta mượn sáu trăm anh em là muốn một lần duy nhất đánh ngã ngươi.” Để chứng minh cho lời nói của mình, ánh lửa bên ngoài cửa sổ ngút trời, khiến cho khí thế của Diệu Văn giảm xuống.
Tá Đôn không lớn. Hắn quen thuộc với địa bàn của mình đến mức không thể quen thuộc hơn. Từ hướng ánh lửa, hắn biết đó chính là cửa hàng cầm đồ của mình.
“Khốn kiếp, đầu óc của A Tích ngươi toàn phân thôi sao?”
Nhất thời trong lòng Diệu Văn cảm thấy rối bời. Đến tận bây giờ A Tích vẫn chưa thấy xuất hiện, nói rõ đối phương đã mượn tay của Hòa Ký xử lý hắn.
Tuy nhiên, cho dù hắn có bị xử lý, A Tích chưa chắc có thể lấy được vị trí đại ca của Tá Đôn.
Ngây thơ.
Diệu Văn luôn động não cười giễu.
“Đêm dài lắm mộng, xử lý hắn.”
Trong lúc Diệu Văn đang phân tâm, Chương Lang rống to.
Nam nhân gần như bắt được cơ hội, nghiêng người một cái, dùng bả vai đỡ một đao của tên ma cô đối diện, sau đó dùng tốc độ cực nhanh nhào đến bên cạnh Diệu Văn.
Diệu Văn lấy lại tinh thần, một đao chém xuống.
“Chết đi cho ta.”
Chương Lang đã quyết tâm dùng tay trái đón một đao của Diệu Văn, máu lập tức văng khắp nơi.
Diệu Văn rút đao, tay cầm đao của Chương Lang không nhúc nhích chút nào, nhưng cổ tay của hắn đã bị chém đứt.
Diệu Văn cũng là nhân vật lão làng chém giết trong giang hồ. Hắn lập tức phát lực, lưỡi đao và xương ma sát rợn người.
Phập!
Chương Lang cười gằn, trường đao trong tay phải đâm thẳng vào bụng Chương Lang.
Lui lại.
Mãi cho đến lúc này, tay trái Chương Lang vẫn không buông ra, máu tươi không ngừng thuận theo chuôi đao chảy xuống.
“Ta dùng một tay đổi lấy một mạng của ngươi, khốn kiếp.”
Chương Lang là đao thủ cao cấp của Tân Ký, lúc này hắn đã bộc lộ rõ bản lĩnh của mình. Diệu Văn chết rồi, chuyện kế tiếp gần như nước chảy thành sông.
Mười mấy tên đả tử nằm kêu đau đớn trên mặt đất. Có mấy tên bình an vô sự ngồi xổm ôm đầu, không dám lên tiếng. Tất cả đều hiểu quy củ.
Đánh đến lúc này, thắng bại đã phân. Chỉ cần bọn hắn không phản kháng, đối phương nhất định sẽ không chém tận giết tuyệt.
A Đông nhìn những tên côn đồ bị chém nằm trên mặt đất, biểu hiện nhẹ nhõm. Nếu không phải Diệu Văn đánh không giỏi, hắn có điều động nhiều nhân thủ hơn nữa cũng chưa chắc thắng nhanh.
Huống chi, lần này cần nhanh chóng, đánh cho Tân Ký trở tay không kịp mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Cho nên, Hạng Thất rất hào phóng cho hắn mượn tinh binh của ba địa bàn.