“Đông ca, đây là tài khoản của công ty, có rất nhiều tiền mặt, khoảng ba triệu.”
A Dũng hiểu quy củ, mở két sắt của công ty.
“Diệu Văn chết rồi, chúng phải tìm người gánh tội.”
A Đông nhìn thoáng qua số tiền mặt: “Số tiền này không nên động vào. Ngươi hiểu phải làm như thế nào. Mục đích của chúng ta là cứu A Bảo trở về, đừng nên hẹp hòi, tránh cho mọi chuyện phức tạp.”
“Ta biết rồi.”
A Dũng gật đầu, sau đó tiện tay ném tiền và túi cho tên ma cô đằng sau: “Truyền tin ra ngoài, ai gánh chuyện này thì Đông ca không lấy một xu trong ba triệu này.”
Văn hóa băng đảng của Cảng thành rất nặng.
Rất nhiều chuyện gần như đã tạo thành quy củ bất thành văn. Khi cắm cờ, người chết không phải chuyện lớn. Hai bên không kinh động hòa khí nhưng nhất định phải giải quyết cho tốt hậu quả.
Mặc dù ba triệu không nhiều nhưng cũng đủ mua một mạng. Bên phía cảnh sát cũng chỉ cần một người gánh tội, như vậy chuyện này xem như xong.
“Đông ca, hết thảy đều thuận lợi, chúng ta quét sạch tất cả địa bàn của Diệu Văn. Bên phía A Tích cũng giống như ngươi nghĩ.”
Chương Lang phụ trách liên lạc cúp điện thoại: “Bọn hắn không động nhưng đang không ngừng gọi người, chúng ta có cần đánh hay không?”
“Đánh chứ. Không đánh thì làm sao kéo cờ của Hòa Ký được.”
Quỷ Vương Đông cười lạnh: “Nên nhớ kỹ, địa bàn của Hòa Ký ở Tá Đôn là hộp đêm của Vương Bảo. A Tích đủ hung ác, nhưng không có cái nhìn đại cục. Chúng ta đánh Diệu Văn, hắn cũng hành động. Nếu cứ như vậy, hắn nhất định sẽ thua.”
…
“Bên phía Phi Cơ rất yên tĩnh.”
Hoàng Khải Phát khó có lúc thông minh được một lần. Hắn phụ trách dẫn đội, vừa ngáp vừa oán trách một câu: “Điều này không bình thường.”
Đúng là không bình thường.
Bên trong quầy rượu, điện thoại của Phi Cơ lấp lóe, bên trên hiện rõ tên của A Tích.
Phi Cơ không để ý đến, quay sang nhìn Lữ Tư Kiệt: “A Tích không chống nổi sao?”
“Vâng, Hạng Thất ca cho Quỷ Vương Đông mượn người của ba địa bàn. Không có Diệu Văn, A Tích nhất định không ngăn được.”
Lữ Tư Kiệt trả lời rất nhanh.
“Nói với Đại Phi bên đó nên kết thúc rồi.”
Phi Cơ mỉm cười rất vui vẻ: “Hổ Tá Đôn rất xứng với hắn, để cho hắn làm việc đi.”
…
Trong cuộc sống, kinh ngạc và bất ngờ vĩnh viễn không biết cái nào đến trước.
Hiện tại A Đông đang có cảm giác này.
Sự việc vốn thuận buồm xuôi gió đột nhiên thay đổi. Hắn nhìn đám lưu manh Hòa Ký tràn vào, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Ban đầu, sự việc hoàn toàn tiến triển theo dự đoán của hắn.
A Tích chơi đao không tệ, lại có gan dám liều. Quan trọng nhất là hắn có thể chia binh canh giữ tất cả các địa bàn.
Trong tình huống này, không để người canh giữ địa bàn chính là tìm chết. Cho nên, khi Quỷ Vương Đông dẫn người đánh vào hộp đêm của Vương Bảo, A Tích chỉ chống cự chưa đến mười phút.
Nhưng hiện thực không phải điện ảnh.
Hai bên đều cầm đao chém giết lẫn nhau. Tuy nhiên, cho dù có đánh hăng cách mấy cũng không có khả năng lấy một địch trăm.
A Tích chém bảy tám tên lưu manh, rốt cuộc cũng bị đánh ngã xuống đất.
Quỷ Vương Đông không giết hắn.
“Một chọi một! Lão tử sẽ giết chết tên khốn kiếp ngươi.”
A Tích hiển nhiên rất hận Quỷ Vương Đông. Mặc dù hắn bị đè xuống đất nhưng gương mặt vẫn hung hãn, mắt đỏ ngầu nhìn Quỷ Vương Đông, miệng không ngừng mắng.
“Chuyện hôm nay không nhỏ. Chết quá nhiều người cũng không tốt.”
Quỷ Vương Đông mỉm cười, không để ý đến đối phương khiêu khích. Chân hắn đạp vào mặt A Tích, giọng điệu xem thường: “Ra ngoài lăn lộn đương nhiên nhiều người đánh ít người rồi. Đầu óc ngươi ngớ ngẩn à? Ta một chọi một với ngươi?”
Nam nhân đạp một cái vào mặt đối phương, sau đó gật đầu với A Dũng: “Phế bỏ hắn.”
A Dũng sắc mặt không thay đổi đè chặt phần lưng đang giãy dụa của A Tích, dùng dao đâm thẳng vào gân chân, sau đó tay kéo một phát.
Máu tươi văng ra, gân chân của A Tích đã bị cắt đứt. A Dũng còn chưa hài lòng, dùng tay nắn thẳng gân chân của A Tích, cắt thêm một cái nữa mới hài lòng gật đầu.
Trong chớp mắt, hai đùi của A Tích đã máu me đầm đìa.
Giọng điệu A Dũng vô cùng tàn nhẫn, nói với A Tích không ngừng kêu thảm: “Ta cắt của ngươi một đoạn gân, thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu. Về sau, miệng của ngươi đừng thúi như vậy nữa.”
“Phế hai chân của ngươi xem như cứu ngươi một mạng rồi.”
Quỷ Vương Đông vỗ vào mặt A Tích: “Không còn lăn lộn giang hồ, có lẽ ngươi sẽ sống lâu hơn chúng ta. Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng.”
Một câu thành sấm.
Bọn hắn còn chưa kịp quét dọn chiến trường trấn an khách. Dù sao cắm cờ cũng phải có quy củ, đám lưu manh đánh nhau sống chết nghe theo mệnh trời nhưng không thể đắc tội với khách. Đây là cơm cha áo mẹ đấy.
Vậy mà đám người đen nghịt đã tràn vào. Hán tử đi đầu có mái tóc dài, quơ cây gậy bóng chày kim loại trong tay, đánh bay một tên lưu manh cản đường.
“Dám cắm cờ ở địa bàn Hòa Ký chúng ta? Các ngươi đã hỏi Đại Phi ta hay chưa?”
Giọng điệu của Đại Phi ngang ngược càn rỡ, dùng gậy bóng chảy chỉ vào Quỷ Vương Đông đang đứng trên hành lang, nhe răng cười: “Chém rụng đám khốn kiếp Tân Ký này cho ta.”
Tức thì đám người đen nghịt xông lên.
Tiếng đồ sắt va chạm, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Quỷ Vương Đông không xông lên, ngược lại lùi về sau một bước.
Đối phương chọn thời cơ rất trùng hợp, vừa lúc người mà hắn mượn được đã đi càn quét những địa bàn khác. Bây giờ, tổng số người đang có ở đây chỉ có hai trăm người, hoàn toàn không đủ đánh.
“Làm sao đây, lão đại?”
A Dũng cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Hắn nhanh chóng bảo vệ trước mặt Quỷ Vương Đông.
“Đám khốn đến giúp đỡ này không đáng tin cậy. Bây giờ bọn hắn còn chưa trở lại. Chúng ta không đánh được nhiều người như vậy đâu.”
"Ngươi và Chương Lang theo sát ta, giết ra ngoài rồi nói.”
Tối nay, lần đầu tiên Quỷ Vương Đông rút mã tấu bên hông ra. Hắn cau mày, theo bản năng cảm thấy không thích hợp.
Hòa Ký dẫn nhiều đàn em đến như thế, động tĩnh nhất định không nhỏ.
Người dẫn đội là Trần Chí Minh, một nhân vật cực kỳ khôn khéo, làm sao hắn không thấy đối phương đang chạy đến chứ?