Sức lực của A Đông rất lớn.
Nam nhân bổ tới, rống to một tiếng lao thẳng ra ngoài.
Đám lưu manh Hòa Ký tiến lên ngăn cản nhưng bị A Đông đánh cho liên tiếp lui về phía sau. Nếu không phải hắn vội lao ra cửa, đám người kia đã sớm bị hắn chém ngã xuống đất. Đại Phi nhìn chằm chằm Quỷ Vương Đông. Trước khi đi, Phi Cơ đã ra lệnh rất rõ ràng, chẳng những phải giữ vững địa bàn mà còn phải giết chết Quỷ Vương Đông.
“Tránh ra.”
Đại Phi rống to, nghênh đón một gậy vung ra.
Lúc trước, hắn trợ giúp Đại D và A Nhạc tranh chức đầu lĩnh, cho nên hắn đã bị chém đứt hai ngón tay. Bây giờ hắn chiến đấu chỉ có thể cầm gậy tròn mà không phải mã tấu. Mặc dù không còn lực sát thương như lúc trước nhưng khí thế càng thêm kinh người.
A Đông cười lạnh, lui bước, trở tay bổ một đao vào bả vai của Đại Phi.
Hắn tuyệt đối có lòng tin với chính mình. A Đông dám nói ngoại trừ Minh Vương và Duy Ni Tử đã chết, hắn một đấu một không thua bất cứ ai ở Cảng thành này.
Đại Phi đánh hụt một gậy, còn chưa kịp vung gậy bóng chày, mã tấu của đối phương đã như tia chớp bổ tới. Phản ứng của hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã đưa gậy đánh bóng chày lên cản lại, tránh được một đao lấy mạng.
Tia lửa bắn tung tóe, có thể thấy sức lực một đao kia của A Đông rất lớn.
A Đông rút đao, lại bước nhanh một bước, một đao vung ra.
Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước phải bắt vua.
Lúc này, A Đông muốn chém chết Đại Phi để thay đổi cục diện.
Đại Phi nổi cả da gà.
Đao của đối phương cực kỳ nhanh. Từ lúc hắn lăn lộn giang hồ đến nay, lần đầu tiên hắn gặp được người ra đao nhanh như vậy, giống như tia chớp.
Tránh cũng không thể tránh, Đại Phi cắn răng vung gậy đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của Quỷ Vương Đông.
Hắn đủ hung hãn, đánh nhau lại càng muốn dùng mạng đổi mạng.
“Lão đại, cẩn thận.”
Đàn em đi theo bên cạnh Đại Phi là Trường Mao Tiêu liều mạng vọt lên lưng Đại Phi, đè chặt hắn dưới thân.
Một đao kia của A Đông chém thẳng vào vai Trường Mao Tiêu, thậm chí Đại Phi đang nằm bên dưới cũng nghe thấy tiếng xương vai bị đánh gãy trên đầu mình.
Hai mắt Đại Phi đỏ ngầu. Hắn đứng lên: “Quỷ Vương Đông, ta không giết ngươi thề không làm người.”
Quỷ Vương Đông cười lạnh, rút đao vọt thẳng ra cổng.
Nam nhân vô cùng quyết đoán. Hắn liếc một cái đã phát hiện đại thế của mình đã mất. Cho nên hắn tuyệt đối không ham chiến.
Đả tử của Hòa Ký tiếng tăm lừng lẫy. Đàn em của hắn bị chia thành mấy nhóm nhỏ, hoàn toàn không có chỗ trống để chống cự.
Dây dưa với Đại Phi nhất định sẽ chết.
A Đông đứng giữa, Chương Lang và A Dũng một trái một phải, ba người chém liên tiếp mấy tên lưu manh, sau đó xông thẳng ra ngoài.
…
Chính nghĩa.
Đây vốn là lời khen, nhưng không biết từ lúc nào chính nghĩa đã trở thành trò cười trong thiên hạ.
Tất cả chỉ nói lợi ích.
Thậm chí có một vị lão đại ở Cảng thành đã tự giải thích từ này, chính nghĩa là gì, chính là cừu non.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, nếu không phải vì nghĩa khí thì tối nay A Đông tuyệt không ra ngoài, biến hộp đêm thành Tu La Tràng.
“Ngăn hắn lại.”
Đại Phi đỏ mắt gầm lên, liên tiếp chém ngã hai người, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp bước chân của ba người A Đông.
Hắn có chút nôn nóng.
Mặc dù Phi Cơ đã nói cho hắn biết còn có chuẩn bị đằng sau, nhưng nếu hắn không giải quyết được đám người Quỷ Vương Đông, hắn thật sự mất điểm trước Phi Cơ.
Mất điểm mang ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết.
Hiện tại, Hòa Ký đang dần dần từ bỏ những hoạt động kinh doanh không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Những công việc kiếm được tiền đều phải nhìn sắc mặt Phi Cơ.
Đại Phi không thể nào chấp nhận đối phương cảm thấy mình vô dụng.
Đại Phi gầm lên, mấy chục tên lưu manh liều mạng xông lên muốn ngăn cản ba người, nhưng ba người Quỷ Vương Đông cũng hung hãn không sợ chết.
“Ngăn bọn hắn lại.”
Quỷ Vương Đông gầm lên. Lập tức có bảy tám tên lưu manh bảo vệ phía sau bọn hắn. Cho dù đã có mấy người bị chém ngã chỉ sau mấy phút nhưng cũng đủ cung cấp thời gian cho A Đông.
Ba người A Đông chạy thật nhanh.
Chức nghiệp đao thủ khiến bọn hắn có sự thận trọng mà những tên lưu manh bình thường không có. Trước khi làm việc, bọn hắn đã tìm hiểu địa hình Tá Đôn kỹ càng. Bọn hắn chạy thật nhanh vào một con hẻm không đáng chú ý. Lúc này, bọn hắn mới có thời gian thở phào một hơi.
“Khẩu Thủy Cường có vấn đề. Hắn có nhiều người như vậy, nhưng lại để cho Hòa Ký im lặng xuất hiện tại đây. Điều này không thể nào.”
Quỷ Vương Đông nói: “Tất cả người có mặt tại hiện trường đều là người của chúng ta, đám người kia không một ai xuất hiện.”
Quỷ Vương Đông im lặng, suy nghĩ thật nhanh, lập tức phát hiện ra chỗ không thích hợp.
A Dũng và Chương Lang nhìn nhau, không thể tin nổi. Tuy nhiên, bọn hắn luôn bội phục A Đông, bởi vì hắn đủ thông minh. Cho nên, cả hai lập tức tin ngay.
“Chúng ta và Trần Chí Minh, Khẩu Thủy Cường chưa từng có mâu thuẫn gì mà?”
Chương Lang lên tiếng.
“Có khi nào là ý của Thất ca không?”
A Đông cảnh giác nhìn con hẻm u ám, giọng điệu lạnh lùng.
“Không thể nào. Chúng ta trung thành với Thất ca như vậy, hắn lại đối phó chúng ta sao?”
Không thể tin được mình bị Thất ca bán đứng, giọng nói của A Dũng hơi hốt hoảng. Bởi vì hắn biết không có băng đảng che chở, kết cục của bọn hắn nhất định rất thảm.
“Bởi vì chúng ta trung thành tuyệt đối, cho nên thứ mà chúng ta biết rất nhiều.”
Quỷ Vương Đông cười lạnh: “Lần trước, ta hơi nôn nóng chuyện của A Bảo, cho nên nói mấy câu hơi nặng lời. Thất ca muốn chúng ta chết cũng là chuyện bình thường. Có vẻ ta đã quá ngây thơ.”
Thái độ của nam nhân vô cùng tỉnh táo. Hắn vỗ vai của hai người: “Yên tâm đi, chúng ta không chết dễ dàng như vậy đâu.”