“Không khó như vậy.”
Mười mấy người Đỗ Thuận đột nhiên xuất hiện bên kia con hẻm, nhìn đám người A Đông, ánh mắt nham hiểm không nói nên lời.
“A Đông, ngươi đi trước đi.”
A Dũng và Chương Lang lập tức bày ra tư thế phòng ngự: “Để chúng ta chặn hậu cho.”
“Hòa Ký có vẻ để mắt đến ta quá nhỉ. Đã có hai hổ trong ngũ hổ đến. Xem r ta nhất định phải chết.”
A Đông không quay người chạy trốn, mà đứng song song với hai người kia.
Nam nhân nói xong, bảy tám người to con bước ra từ trong bóng tối sau lưng ba người. Người ẫn đội là Mạch Cao.
Ba người bị bao vây chính giữa nhìn nhau, cả ba đều nhìn ra được sự quyết tâm trong mắt nhau.
…
Cẩn thận, giảo hoạt.
Đây là đánh giá của Hoàng Văn Chính về Tô Bình Nam.
Sau khi Lương Văn Xương chết, nam nhân đã từ chối rất nhiều vụ án lớn, tập trung sự chú ý của mình vào Phi Cơ và đại phú hào đại lục họ Tô.
Tuy nhiên, đối phương quá cẩn thận khiến cho Hoàng Văn Chính không có chỗ xuống tay.
Chẳng những Phi Cơ giống như đổi thành một người khác, trở nên tuân thủ luật pháp, thường chỉ ở yên một chỗ không ra ngoài.
Đại phú hào đại lục Tô Bình Nam lại càng khiến hắn không thể phỏng đoán. Hành tung của đối phương cố định, công việc bận rộn, nhưng không hề có bất kỳ cuộc gặp gỡ nào với Phi Cơ.
Bến cảng Đồn Môn, ngân hàng Cẩm Tú đều là sản nghiệp của tên gia hỏa đó. Hơn nữa, từ những người mà hắn tiếp xúc hình như cũng tham gia vào một số hoạt động kinh doanh thương mại đường biển?
Càng hiểu rõ, Hoàng Văn Chính lại càng sợ hãi Tô Bình Nam.
Hắn hiểu bản chất của thành phố này, khi sự giàu có của một người đạt đến một mức độ nhất định, đối phương không còn là đối tượng mà một điều tra viên CIB bình thường như hắn có thể vặn ngã.
Xét theo một số khía cạnh khác, Hoàng Văn Chính và Lương Văn Xương cùng một loại người. Do tính cách, khi Lương Văn Xương chết không có quá nhiều bạn bè, nhưng Hoàng Văn Chính lại là một người bạn thật sự.
Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Hoàng Văn Chính cao hơn Lương Văn Xương rất nhiều. Sau khi Hòa Ký và Tân Ký xảy ra chuyện, hắn đã phát hiện điểm bất thường.
Theo lý mà nói, một vụ xung đột quy mô lớn như vậy phải có lợi ích tương xứng với nó, nhưng lần này thì sao?
Hơn mười ngàn lưu manh tập trung, nguyên nhân chỉ vì một đao thủ không đáng chú ý? Điều này khiến cho Hoàng Văn Chính ngửi thấy mùi bất thường Sau khi thu thập tin tức của mười tai mắt, hai mắt nam nhân tỏa sáng.
Đây là một cơ hội.
Một cơ hội báo thù cho Lương Văn Xương.
Mặc dù toàn bộ đồng nghiệp ở cảng thành đều cho rằng Lương Văn Xương vì công việc không như ý, mượn rượu giải sầu dẫn đến tai nạn xe cộ bỏ mạng. Nhưng trong suy nghĩ của Hoàng Văn Chính, Tô Bình Nam là hiềm nghi lớn nhất.
Hắn tin tưởng phán đoán của mình, càng thêm tin tưởng trực giác của mình. Trong cái đêm ngồi trước mộ của Lương Văn Xương, Hoàng Văn Chính đã quyết định mượn đao giết người.
Cây đao mà hắn muốn mượn chính là đại ca Tân Ký tiếng tăm lừng lẫy, A Đông, Quỷ Vương Đông.
…
Cuộc chiến trong ngõ nhỏ đã bắt đầu.
Hai bên đều biết rõ đây không còn là thanh toán giang hồ nữa, lại càng không phải là địa bàn lập uy gì cả, mà là muốn phân rõ sống chết. Vì vậy ngay từ lúc bắt đầu, hai bên đã ra đòn hiểm.
Trong thời gian mấy hơi thở đã có ba bốn hán tử ngã trên mặt đất, vết thương không nhiều nhưng đều ở chỗ trí mạng.
Ba người Quỷ Vương Đông đứng dựa vào tường, ngoại trừ A Đông không bị thương, hai người còn lại đều đỏ thẫm vùng bụng, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
"Muốn mạng của ta thì phải xem các ngươi có bao nhiêu người lên đường cùng ta."
Quỷ Vương Đông trông có vẻ hờ hững, nhưng thật ra trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vừa rồi bọn hắn không chịu lùi một bước, biểu hiện có thể nói là cực kỳ hung hãn.
Không phải bọn hắn không sợ chết, mà mục đích của A Đông là muốn khiến cho những người này sợ ném chuột vỡ đồ, để xem có thể đánh sụp tinh thần của đối phương, sau đó thoát được một mạng hay không.
Kết quả khiến hắn rất tuyệt vọng.
Đối phương có bốn người ngã xuống, nhưng những người còn lại trong mắt không hề có sợ hãi, vẫn vây chặt bọn hắn.
Lẽ nào sức khống chế của Phi Cơ đối với Hòa Ký đã đến trình độ này? Nhìn từ góc độ này thì Hạng Thất kém xa!
Mạch Cao thở hổn hển, ba tên chết tiệt.
Vừa rồi hắn dẫn người xông vào vòng một, đối phương hung hãn không sợ chết, lấy thương tích đổi mạng. Nếu không phải hắn tránh nhanh thì lúc nãy một đao của Quỷ Vương Đông đã cắt đứt cổ họng hắn rồi.
Nhưng cho dù vậy, vết đao lớn trước ngực vẫn khiến máu chảy ồ ạt.
"Rất khó giải quyết, cùng xông lên giết bọn hắn."
Mạch Cao nói với Đỗ Thuận.
"Được."
Đỗ Thuận vẫn luôn trấn giữ ở vòng ngoài cũng lộ vẻ nghiêm túc. Địa điểm Quỷ Vương Đông lựa chọn rất khéo, lại thêm ngõ nhỏ hẹp, rất khó lấy nhiều đánh ít.
Đỗ Thuận và Mạch Cao cùng đứng dậy, nhất thời bầu không khí trong ngõ nhỏ như đóng băng.
Tiếng ô tô ầm ầm phá vỡ sự yên tĩnh như chết trước đó.
Một chiếc xe việt dã màu đen lao thẳng về phía mấy người. Ngõ nhỏ chật hẹp, mấy tên du côn không tránh kịp, lập tức bị húc bay.
Cửa xe mở ra, một nam nhân đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che khuất nửa gương mặt, giọng điệu gấp gáp nói với ba người A Đông đang sững sờ bởi tình huống trước mắt: "Lên xe!"
Quỷ Vương Đông mừng rỡ. Ba người đều là đao thủ đỉnh cấp, tuy hai người kia bị đâm trúng bụng nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, lập tức nhảy vào trong xe.
Xe khởi động, hung hăng lao ra khỏi đám người, biến mất trong bóng đêm mịt mù.
"Cho dù lật tung cả Cảng thành cũng phải tìm được bọn hắn!"
Đỗ Thuận và Mạch Cao đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương.
Không phải sợ Quỷ Vương Đông trả thù, mà lo sợ liệu Phi Cơ có thành kiến với mình vì chuyện này hay không. Dù sao bọn hắn cũng huy động nhiều người như vậy, lẽ ra những người này không thể chạy mất!
Chẳng may Phi Cơ cho rằng mình cố ý thả đối phương đi thì sao?