Tốc độ xe của đối phương rất nhanh, gần như là gầm rú chạy ra khỏi khu vực Tá Đôn, chạy vào đường Khuê Văn quận Thuyên Loan.
"Cảm ơn."
A Dũng tính tình xuề xòa nhất nói với người lái xe: "Huynh đệ, vì sao lại cứu chúng ta? Sau này ta nhất định báo đáp ân tình này."
Chương Lang cũng tỏ ý tán thành.
Phản ứng của Quỷ Vương Đông khác hẳn hai người này. Hắn nhìn chiếc xe ra khỏi Tá Đôn, thở dài một hơi, đồng thời lập tức kề dao lên cổ đối phương.
"Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Ngươi là ai? Vì sao cứu chúng ta?"
A Đông cẩn thận tỉ mỉ. Hắn biết rằng trong tình huống này mà đối phương có thể một mình cứu ba người bọn hắn từ trong tay Hòa Ký thì không phải trùng hợp!
Hiện tại hắn không tin tưởng ai ngoài hai huynh đệ của mình.
"Ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao?"
Xe dừng lại dưới một chiếc cầu vượt, người lái xe thong dong quay đầu lại, ánh mắt bình bĩnh: "Làm quen chút, ta là Hoàng Văn Chính phòng điều tra theo dõi CIB."
"Ngươi là cảnh sát?"
Đừng nói là hai người A Dũng, ngay cả Quỷ Vương Đông cũng sửng sốt. Hắn đã nghĩ tới rất nhiều trường hợp, nhưng tuyệt đối không ngờ người cứu mình lại là cảnh sát.
"Hiện tại đao của ngươi có thể bỏ xuống rồi đấy."
Hoàng Văn Chính tháo mũ và khẩu trang, mỉm cười giơ hai tay lên tỏ vẻ mình không có khả năng công kích.
"Nguyên nhân."
A Đông nhanh chóng lục soát toàn thân Hoàng Văn Chính. Sau khi phát hiện thấy đối phương không mang vũ khí, vẻ mặt hắn đã thả lỏng. Hắn là đả tử, còn đối phương thì cơ bắp yếu ớt, hiển nhiên không phải là đối thủ của ba người bọn hắn.
"Hợp tác theo nhu cầu."
Hoàng Văn Chính thản nhiên nói.
"Hợp tác? Ngươi nhầm rồi."
A Đông cười gằn đáp: "Hiện tại chúng ta cần chạy trốn. Hòa Ký muốn giết ta, Tân Ký cũng không đáng tin cậy, sao ta có thể ở lại."
"Hơn mười năm trước, ở Tú Mậu Bình xảy ra một loạt vụ án giết người nghiêm trọng, giang hồ đồn là do bốn thiếu niên làm. Mà ta đã nghiên cứu hồ sơ của vụ án này, xác định lời đồn không sai."
Hoàng Văn Chính tiếp tục nói: "Nghe nói bốn người này luôn sống chết có nhau. Bây giờ hình như các ngươi chỉ có ba người, có muốn cứu bạn mình không?"
"Ta ghét cách nói chuyện của ngươi."
A Đông híp mắt nhìn Hoàng Văn Chính, năm phút sau mới trả lời: "Nếu có thể cứu A Bảo, ta không ngại ngươi nói tiếp."
Hắn nghe ra lời nói của đối phương có ẩn ý.
Đối phương cố ý dùng vụ án mười mấy năm trước làm dạo đầu là muốn nói với mình rằng hắn nắm rõ tình huống của mình như lòng bàn tay, đồng thời có thế lực rất lớn.
A Đông khịt mũi coi thường.
"Chúng ta hợp tác, chẳng những các ngươi có thể cứu A bảo, mà còn có thể mang theo đầy đủ tài sản tích lũy cả đời của bốn người các ngươi rời khỏi Cảng thành."
Hoàng Văn Chính biết đạo lý hăng quá hoá dở, đi thẳng vào chuyện chính.
"Cứu thế nào?"
Hai mắt A Dũng sáng ngời, sốt sắng xen lời: "Không biết tên khốn Phi Cơ kia giấu người ở đâu, chúng ta không tìm được."
"Bắt cóc một người, hắn không chỉ trả cho các ngươi một số tiền lớn, mà còn làm cho Phi Cơ ngoan ngoãn thả ngươi."
Hoàng Văn Chính trả lời.
"Ai?"
Ánh mắt A Đông ẩn chứa nghi ngờ: "Phi Cơ là đầu lĩnh Hòa Ký, mấy năm nay phong sinh thủy khởi, còn chẳng thèm nể mặt Thất ca. Ai có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời chứ?"
“Chỗ dựa sau lưng Phi Cơ.”
Hoàng Văn Chính trở nên nghiêm túc lạ thường: "Một đại gia đến từ nội địa, Tô Bình Nam!"
"Cho dù lời ngươi nói là sự thật, nhưng làm vậy thì có lợi gì cho ngươi?"
Quỷ Vương Đông híp mắt: "Chúng ta lấy được tiền, cứu được huynh đệ, từ đầu đến cuối đều là chúng ta được lợi. Không dưng ngươi lại tốt với chúng ta như vậy sao?"
Hoàng Văn Chính đã chuẩn bị đầy đủ, lời nói có khả năng tẩy não. Năm phút sau, Quỷ Vương Đông đã tin phân nửa bỗng hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất.
Không có ai làm việc không công, huống chi là chuyện nguy hiểm như vậy. Hắn phải biết mục đích của Hoàng Văn Chính.
Hoàng Văn Chính nở nụ cười. Hắn biết rõ con người Quỷ Vương Đông, chỉ cần đối phương hỏi câu này tức là đã dao động.
Nam nhân cười khẽ, vẻ mặt nghiêm túc: "Sau khi lấy được tiền, ta muốn các ngươi giết con tin."
Nhìn ánh mắt của mấy người, Hoàng Văn Chính giải thích: "Ta muốn báo thù cho một người, nhưng tiến hành theo con đường bình thường thì không làm gì được loại đại gia này. Ta chỉ có thể dựa vào các ngươi."
"Ngươi là cảnh sát, hắn là đại gia, sao lại có thù lớn như vậy?"
Quỷ Vương Đông vẫn cực kỳ cẩn thận.
"Nếu ta muốn hại ngươi thì sao phải cứu ngươi? Trong tình huống đó, các ngươi chết là cái chắc."
Hoàng Văn Chính châm điếu thuốc lá, vẻ mặt bình tĩnh: "Ngươi cũng nói ta là cảnh sát mà. Ta mạo hiểm lớn như vậy, tất nhiên là muốn mượn tay các ngươi báo thù."
"Hiện giờ cả Hòa Ký và Tân Ký đều muốn các ngươi chết, ta có tuyến đường có thể đảm bảo cho các ngươi an toàn rời khỏi Cảng thành. Ta chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, lựa chọn thế nào là do các ngươi tự quyết định."
Bầu không khí trong xe tĩnh lặng như tờ.
Mãi cho đến khi điếu thuốc của Hoàng Văn Chính cháy đến đầu lọc, rốt cuộc Quỷ Vương Đông mới lên tiếng.
"Cái tên Tô Bình Nam này rất lắm tiền à? Chúng ta có thể lấy được bao nhiêu?"
"Đoán chừng gia tài của hắn ngang ngửa Lý Siêu Nhân, ngươi nói xem?"
Hoàng Văn Chính trả lời.
"Ta làm."
Quỷ Vương Đông thật sự không nghĩ ra lý do tên cảnh sát trước mặt hại mình. Bởi vì nếu đối phương muốn mấy người bọn hắn chết thì không cần phải cứu bọn hắn.
"Được, đây là tài liệu về hắn."
Hiển nhiên Hoàng Văn Chính chuẩn bị rất đầy đủ, đưa cho đối phương một chiếc túi và một chiếc điện thoại di động: "Bình thường hắn ra ngoài được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ tới một quán ăn khuya ăn cơm. Đây là cơ hội của các ngươi."
Quỷ Vương Đông lấy điện thoại di động, nhìn chằm Hoàng Văn Chính, giọng điệu thoải mái khó tả: "Nếu ngươi lừa chúng ta thì chết chắc."
Từ đầu đến cuối ba người Quỷ Vương Đông không thèm để đại gia tên Tô Bình Nam vào mắt, mặc dù nam nhân trong ảnh trông rất mạnh.
Trong nhận thức của bọn hắn, một đại gia không có vệ sĩ bên cạnh thì chẳng có sức phản kháng.