"Trương tỷ, dường như ngươi rất kinh ngạc?"
Mạnh đại tiểu thư luôn tôn trọng những nguyên lão của tập đoàn Cẩm Tú. Thấy biểu cảm của Trương Lệ Hoa, nàng mỉm cười hỏi: "Là vì ta không nhắc tới việc phân chia hoa hồng của ta sao?"
Nữ nhân cười rạng rỡ: "Hỏi ra thì ta coi mình là người ngoài rồi. Không cho chứng tỏ Bình Nam cảm thấy không lấy ra được, tất nhiên có đạo lý của hắn. Ngược lại ta rất chờ mong đấy."
Mạnh đại tiểu thư hiểu cái tên kiệt ngạo kia. Ngoại trừ thái độ vờ như không biết tình cảm của mình, nam nhân này vĩnh viễn khiến nàng cảm thấy vui vẻ.
"Ta không hiểu các ngươi chơi trò bí ẩn gì."
Có lẽ Trương Lệ Hoa là nguyên lão duy nhất trong tập đoàn Cẩm Tú dùng giọng điệu này đánh giá Tô Bình Nam.
Nữ nhân làm việc cho Cẩm Tú bấy nhiêu năm nay, từ lâu đã dùng hành động của mình để chứng minh lòng trung thành không rời không bỏ. Bản năng làm mẹ của nữ nhân cũng khiến nàng vô cùng quan tâm tới chuyện ăn uống thường ngày của Tô Bình Nam.
"Đây là thứ Tô tổng bảo ta đưa cho ngươi."
Trương Lệ Hoa lấy một tập tài liệu khác trong cặp táp ra: "Đây chỉ là một bản hợp đồng, Mạnh tổng xem đi."
Mạnh đại tiểu thư cười khúc khích nhận lấy. Nàng mở ra, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn ra.
Hợp đồng thu mua 8% cổ phần công ty Úc Ngu.
Nữ nhân hít sâu một hơi.
Với kiến thức của Mạnh Tịnh Tuyết, sao nàng lại không hiểu mấy trang giấy mỏng này tượng trưng cho thứ gì chứ.
Hào Giang, Hà gia, ngành công nghiệp cờ bạc.
Đây đều là những con quái vật khổng lồ, nam nhân kia đã làm được đến trình độ này rồi ư?
Mạnh Tịnh Tuyết biết rõ mình đặt bút xuống đại biểu cho điều gì.
Mạnh gia vào cuộc.
Điều này sẽ gây ảnh hưởng mang tính quyết định tới thái độ của rất nhiều nhân vật lớn.
Hôm nay Mạnh Tịnh Tuyết rất xinh đẹp.
Làn da trắng nõn như ngọc, bộ đồ công sở màu xanh nhạt thủ công khéo léo được đặt may riêng giúp trung hòa vẻ cường thế và quyến rũ của nàng. Thậm chí dưới ánh mặt trời nơi cửa sổ sát sàn, Trương Lệ Hoa có thể nhìn thấy lông tơ li ti trên gò má đối phương.
"Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó."
Mạnh đại tiểu thư lẩm bẩm một câu rồi đặt bút ký.
Mạnh Tịnh Tuyết.
…
Kết bạn có khó không?
Khó chứ!
Nhưng đối với một người có tài sản kếch xù và vô số thuộc hạ liều mạng như Tô Bình Nam mà nói, điều này không khó chút nào.
Huống chi chỉ là một nữ hài có phần phản nghịch.
Tô Bình Nam biết rõ đối phương muốn cái gì. Với kinh nghiệm ở hai thời không và tầm nhìn ở hiện tại, hắn hiểu rõ rất nhiều chuyện và cả lòng người, đến độ khiến người ta sợ hãi.
Mục tiêu của hắn là Từ Lập Hành, nhân vật ưu tú thuộc chi thứ Từ gia.
Một người thuộc chi thứ được đẩy ra chống đỡ gia tộc tất nhiên có chỗ hơn người. Mặc dù Mạnh đại tiểu thư không đánh giá cao người này, nhưng góc độ nhìn nhận của giang hồ và triều đình tất nhiên khác nhau.
Trong trí nhớ của Tô Bình Nam ở thời không kia, trong tương lai Từ Lập Hành vô cùng thuận buồm xuôi gió. Vì vậy nam nhân cảm thấy đây là một đối tượng tuyệt vời đáng để mình đặt cược.
Mà cánh cửa đột phá chính là nữ hài kia.
Từ Thiêu.
Hôm nay là ngày mười lăm, sinh nhật của Từ Thiêu.
Thời buổi này không giống mai sau, phần lớn con cái của các gia tộc đặc quyền này vẫn còn khá giản dị, không kiêu ngạo ngông cuồng như vậy. Huống chi hiện tại Từ Lập Hành chỉ thuộc chi thứ Từ gia, hắn cũng nuông chiều con gái nhưng vẫn luôn dạy dỗ khá nghiêm khắc.
Vào ngày sinh nhật, nữ hài sẽ trải qua với mấy người bạn cùng phòng.
Trường của Từ Thiêu là đại học Kim Lăng.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến nàng học trường này. Theo lời nữ hài thì cố đô mang đậm hơi hướng lịch sử nhân văn, hơn nữa cách nhà nàng ở Hàng Châu không xa.
Thật ra nữ hài không nói thật. Nói thẳng ra thì nguyên nhân rất đơn giản. Với thành tích bấp bênh của Từ Thiêu, nàng có thể học đại học Kim Lăng đã là tạ ơn trời phật và thêm điểm rồi.
Điều kiện trong phòng ngủ của Từ Thiêu rất tốt, có tổng cộng bốn nữ sinh, không ai là người địa phương. Tính ra thì Từ Thiêu không phải là người ở gần nhất.
Thanh niên mà, hiện tại còn chưa tới độ tuổi đấu đá lẫn nhau. Hơn nữa, mặc dù học sinh kém Từ Nhiêu hơi phản nghịch, nhưng tính cách không tệ, tất nhiên là đến sinh nhật nàng tất cả mọi người đều muốn chúc mừng.
Huống chi nữ hài đi Cảng thành nơi rất nhiều người thời đại này ngưỡng mộ, mang về cho các nàng không ít quà. Về tình về lý, các nàng nên trả ân tình này của đối phương.
Trong ký túc xá rất náo nhiệt, mấy nữ hài nói cười tíu tít, bàn bạc chúc mừng sinh nhật thế nào. Nhưng nữ chính Từ Thiêu lại hơi lơ đãng.
Nàng xuất hiện tình trạng này không phải ngày một ngày hai. Bạn cùng phòng Thường Vân Vân phát hiện sau khi Từ Thiêu từ Cảng thành trở về, nàng thường xuyên mơ mơ màng màng.
"Vui lên đi, hôm nay là sinh nhật của ngươi đấy!"
Thường Vân Vân rất dịu dàng nho nhã, có nét uyển chuyển của nữ tử Giang Nam. Nàng đung đưa bàn tay trắng nõn trước mặt Từ Thiêu: "Không phải ngươi bị bỏ bùa chứ? Cũng không đúng, trong phim nói chỉ có Thái quốc mới có bùa."
Mấy nữ hài khác cũng bật cười, trong đó Vương Thánh Quân nói trúng một câu.
"Thiêu Thiêu, lẽ nào ngươi bị trai đẹp Cảng thành câu mất hồn rồi?"
Từ Thiêu không nói gì.
Nàng cũng cảm thấy mình điên rồi. Trận chiến ác liệt ở phố Bát Lan như thuộc về một thế giới khác khiến nàng cả đời khó quên. Lúc đó không biết là vì căng thẳng hay là do nguyên nhân nào khác, nàng không nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi trở về, nữ hài đã làm rõ nam nhân tên Tô Bình Nam bị mình gọi là thúc thúc kia không phải là bạn của ba nàng.
Mà là ba nàng tìm người khác giúp đỡ. Điều quan trọng nhất là đối phương chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, nói đúng ra thì hắn cũng là thanh niên.